Khoảnh khắc căng thẳng trong phòng tắm ở Chương 5 đã không dẫn đến một sự bùng nổ mà là một sự thỏa hiệp thầm lặng. Ngay trước khi môi Nhật Anh kịp chạm vào môi An Chi, cô đã mở mắt ra, ánh mắt cô đầy sự sợ hãi và nước mắt.
"Nhật Anh, đừng!" cô thì thầm, giọng cô mang theo sự tuyệt vọng. "Xin em. Đừng làm như vậy. Không được. Chúng ta là..."
Cậu hiểu. Cậu hiểu sự sợ hãi đó. Cậu thở dài, buông cô ra, ánh mắt cậu vẫn chứa đầy khao khát nhưng đã được thay thế bằng sự tôn trọng miễn cưỡng. "Được rồi, An Chi," cậu nói, giọng cậu khàn đặc vì sự kìm nén. "Em sẽ chờ. Nhưng chị phải nhìn vào mắt em và thừa nhận: Chị muốn em giữ khoảng cách, hay chị sợ hãi nếu chúng ta không còn khoảng cách nữa?"
An Chi không thể trả lời. Cô chỉ gật đầu, một cái gật đầu yếu ớt, thừa nhận sự sợ hãi của chính mình. Sau đó, Nhật Anh nhanh chóng sửa lại vòi nước và rời khỏi phòng tắm, để lại cô một mình với sự hỗn loạn cảm xúc.
Từ đó, một thỏa thuận không lời được hình thành: Họ chấp nhận sự thật về cảm xúc của nhau, nhưng giữ ranh giới vật lý cuối cùng. Nhật Anh dừng những hành động khiêu khích quá mức, nhưng sự quan tâm của cậu càng trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn. Cậu không chạm vào cô, nhưng ánh mắt cậu chạm vào cô trong mọi khoảnh khắc, không hề che giấu.
Sự căng thẳng gia đình ập đến ngay sau đó. Mẹ An Chi (dì của Nhật Anh) gọi điện.
"An Chi, con có vẻ gầy đi. Dạo này con và Nhật Anh có hòa hợp không? Thằng bé có làm phiền con không?" mẹ cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
"Chúng con vẫn ổn, mẹ. Nhật Anh rất ngoan. Cậu ấy giúp con rất nhiều," An Chi nói, cô cảm thấy có lỗi vì đã nói dối mẹ.
Nhưng lời nói của mẹ cô sau đó đã khiến cô phải rùng mình. "Tốt. Con phải chăm sóc cho thằng bé, An Chi. Dù sao, hai đứa cũng thân thiết từ nhỏ. Sau này lớn lên, có thể nương tựa vào nhau."
Câu nói vô tình đó – nương tựa vào nhau – lại là một lời nguyền rủa. Nó nhấn mạnh sự cấm kỵ và ranh giới không thể vượt qua của họ. An Chi biết, gia đình không bao giờ chấp nhận bất cứ điều gì vượt quá mối quan hệ "chị em họ nương tựa."
Tối hôm đó, An Chi và Nhật Anh ngồi ăn tối. Cả hai đều chìm trong suy nghĩ.
"Mẹ em vừa gọi cho em," Nhật Anh nói. "Bà hỏi về chị. Bà nói chị trông xanh xao."
"Mẹ chị cũng gọi. Bà nói chúng ta phải nương tựa vào nhau," An Chi đáp, giọng cô đầy cay đắng.
Nhật Anh đặt đũa xuống. Ánh mắt cậu trở nên nghiêm nghị.
"Chị có thấy không, An Chi? Đây là lý do em không muốn chỉ làm em họ của chị," cậu nói, giọng cậu trầm xuống. "Họ muốn chúng ta ở bên nhau, nhưng chỉ trong khuôn khổ mà họ cho phép. Họ muốn chúng ta làm cái bóng của sự an toàn gia đình, không phải là những người yêu nhau."
"Thế thì em muốn gì, Nhật Anh?" An Chi hỏi, cô thách thức cậu. "Em muốn chúng ta phá vỡ tất cả sao? Phá vỡ sự tin tưởng của cha mẹ, cô dì chú bác? Em có nghĩ đến hậu quả không?"
Nhật Anh đứng dậy. Cậu đi đến cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố. Bóng lưng cậu mạnh mẽ, nhưng lại chứa đựng sự cô độc.
"Em nghĩ đến rồi, An Chi," cậu nói. "Em nghĩ đến việc mất đi danh dự, mất đi gia đình, mất đi tất cả mọi thứ mà em đã từng có. Nhưng em cũng nghĩ đến việc mất chị. Và mất chị là điều tồi tệ nhất."
Cậu quay lại, ánh mắt cậu khóa chặt lấy cô. "Em không thể quay lại làm cậu em họ ngây thơ đó nữa. Chị cũng không thể quay lại làm người chị nghiêm khắc đó. Chúng ta đã đi quá xa, và chúng ta đã bị phơi bày trước nhau. Em sẽ chờ chị chấp nhận sự thật này. Em sẽ không làm tổn thương chị, nhưng em sẽ không thả chị ra. Không bao giờ."
Lời nói đó là lời tuyên bố cuối cùng của cậu. An Chi biết, cô không thể trốn tránh được nữa. Cậu đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì cô, và giờ đây, cô phải đối mặt với câu hỏi: Cô có sẵn lòng làm điều tương tự không?