em họ thả chị ra

Chương 7: Cơn Thèm Khát Sự Nương Tựa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ lời tuyên bố cuối cùng của Nhật Anh ở Chương 6, bầu không khí trong căn hộ trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Sự im lặng giữa họ không còn là sự đề phòng, mà là sự chứa đựng của một năng lượng dữ dội, sẵn sàng bùng nổ. An Chi đã cố gắng làm việc quên thời gian, nhưng tâm trí cô không thể nào thoát khỏi hình ảnh Nhật Anh. Cô bị ám ảnh bởi câu nói: "Em không muốn chị uống rượu, không muốn chị về muộn. Anh ta không phải là người có thể chăm sóc chị. Em mới là người đó."

Cô nhận ra sự thật kinh hoàng: Cô khao khát sự kiểm soát đó. Cô khao khát hơi ấm và sự bảo vệ mà cậu dành cho cô, dù nó đến từ một mối quan hệ cấm kỵ. Cô đã quá mệt mỏi với vai trò "người chị chín chắn," "người phải giữ vững ranh giới." Cô chỉ muốn được buông lỏng, được nương tựa.

Tối thứ Bảy, An Chi có một dự án thiết kế quan trọng cần hoàn thành. Đây là một bản thiết kế về không gian cộng đồng, đòi hỏi sự sáng tạo và logic. Cô loay hoay mãi mà vẫn không thể tìm ra sự cân bằng. Thường thì cô sẽ tự nhốt mình trong phòng, nhưng hôm nay, một động lực không thể giải thích đã kéo cô ra khỏi đó. Cô đến phòng Nhật Anh và gõ cửa.

"Em đang bận không?" cô hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.

Nhật Anh đang ngồi trên sàn nhà, bao quanh bởi màn hình máy tính và tài liệu lập trình. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu dường như đã đoán trước được hành động này. "Vào đi, chị An Chi. Em đang sắp xếp lại logic code, nó hơi rối một chút."

An Chi bước vào phòng. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng cậu kể từ khi cậu chuyển đến. Căn phòng phản ánh hoàn toàn tính cách cậu: hiện đại, tối giản, nhưng đầy những chi tiết phức tạp. Cô ngồi xuống chiếc ghế xoay duy nhất, đối diện với cậu.

"Chị đang bị kẹt với bản thiết kế không gian cộng đồng. Cần một góc nhìn logic, không phải cảm xúc," cô giải thích. Đó là một sự thừa nhận gián tiếp về khả năng của cậu, và cũng là một lời mời.

Nhật Anh không từ chối. Cậu lẳng lặng di chuyển màn hình máy tính về phía cô. Khoảng cách vật lý giữa hai người lại bị rút ngắn một cách nguy hiểm.

Trong vài giờ tiếp theo, họ làm việc cùng nhau trong một sự thân mật chưa từng có. An Chi mô tả ý tưởng, Nhật Anh phân tích logic không gian. Cậu chỉ vào màn hình, ngón tay cậu lướt nhẹ trên các đường kẻ, đôi khi vô tình chạm vào tay cô. Mỗi lần chạm đó đều như một tia lửa điện. An Chi phải cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh.

"Chị thấy không," Nhật Anh nói, giọng cậu trầm và tập trung. "Không gian mở phải đi kèm với ranh giới không gian cá nhân được xác định rõ. Nếu không, nó sẽ tạo ra sự hỗn loạn."

Lời nói đó như một cú đánh mạnh vào tâm trí An Chi. Cậu đang nói về kiến trúc, nhưng cô biết cậu đang nói về họ.

"Vậy, em có biết cách xác định ranh giới đó không?" An Chi hỏi, giọng cô gần như là một tiếng thách thức, nhưng ánh mắt cô lại cầu xin sự giúp đỡ.

Nhật Anh quay sang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt cậu sâu thẳm, đầy ám ảnh. Cậu đặt bàn tay phải lên tay cô, không phải là cái chạm vô tình nữa, mà là một sự giữ lại đầy chủ ý.

"Có. Em biết," cậu nói. "Ranh giới đó không được vẽ bằng tường, mà được vẽ bằng sự thật. Chị và em đều biết sự thật là gì, An Chi."

An Chi cảm nhận được sức nóng từ bàn tay cậu. Lòng bàn tay cô ẩm ướt, tim cô đập như trống. Cô không thể rút tay ra. Cô cảm nhận được sự khao khát, sự cấm kỵ, và tình yêu dâng trào mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc đó, sự kiềm chế của An Chi đã hoàn toàn sụp đổ. Cô không thể chịu đựng được sự căng thẳng này nữa. Cô muốn sự giải thoát. Cô siết chặt lấy tay cậu.

"Em họ," cô nói, nước mắt bất chợt trào ra. "Thả chị ra khỏi cái cảm giác này đi. Chị không chịu nổi nữa."

Đây không còn là lời cầu xin thoát khỏi cậu, mà là lời cầu xin thoát khỏi sự dằn vặt của chính mình. Nhật Anh hiểu điều đó. Cậu lập tức đứng dậy, kéo cô đứng lên, vòng tay ôm lấy cô thật chặt, áp đầu cô vào ngực mình.

"Không. Em sẽ không thả chị ra. Và chị cũng không muốn được thả ra nữa, An Chi."

Hơi ấm và sự mạnh mẽ từ vòng tay cậu bao bọc lấy cô. Cô không kháng cự, cô buông xuôi, cô nương tựa vào cậu. Cảm xúc cấm kỵ đã hoàn toàn chiến thắng lý trí và ranh giới gia đình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×