Vòng tay ôm chặt của Nhật Anh trong Chương 7 là sự giải thoát mà An Chi đã chờ đợi và đồng thời sợ hãi suốt bấy lâu. Cô không còn kháng cự. Sự mệt mỏi của mười lăm ngày kìm nén đã làm tan chảy ý chí của cô. Cô vùi mặt vào ngực cậu, hít sâu mùi hương bạc hà và cà phê, một hỗn hợp đã trở thành hơi thở của cô.
Nhật Anh siết chặt cô hơn, cậu nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất một chút, như thể sợ cô sẽ biến mất. "Đừng khóc, An Chi. Chị không cần phải sợ. Em sẽ bảo vệ chúng ta," cậu thầm thì, giọng cậu vừa kiên quyết vừa đầy xót xa.
An Chi ngước nhìn lên. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt, nhưng ánh mắt cô đã hoàn toàn đầu hàng. Cô đưa tay lên, áp vào má cậu. Cử chỉ này, lần đầu tiên xuất phát từ chính cô, là sự thừa nhận cuối cùng về sự sụp đổ của ranh giới gia đình.
"Nhật Anh," cô nói, giọng cô khàn đặc. "Chúng ta không thể... không thể làm điều này. Nó sai."
Cậu cúi đầu xuống. Ánh mắt cậu khóa chặt lấy cô, đầy lửa và sự cấm đoán. "Nó không sai. Nó là sự thật duy nhất mà chúng ta đã che giấu quá lâu."
Và rồi, cậu không cho cô cơ hội phản kháng. Cậu cúi xuống, môi cậu tìm đến môi cô trong một nụ hôn dữ dội, vội vã, mang theo tất cả sự kìm nén, khao khát và tội lỗi của những ngày tháng qua. Đó không phải là một nụ hôn lãng mạn nhẹ nhàng; đó là một sự phá vỡ rào cản vật lý tàn nhẫn, một sự tuyên bố rằng mọi luật lệ đã bị hủy bỏ. An Chi đáp lại, tất cả sự sợ hãi, dằn vặt, và tình yêu bị cấm kỵ của cô bùng nổ trong nụ hôn đó. Cô níu lấy áo cậu, cố gắng giữ chặt lấy chiếc cầu thân thuộc nhưng cũng là hố sâu cấm kỵ này.
Khoảnh khắc đó kéo dài tưởng chừng như vô tận, cho đến khi lý trí của An Chi bật lên một tiếng chuông cảnh báo kinh hoàng.
Cô đẩy cậu ra, hổn hển. Cô lùi lại, nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt hoảng loạn. Khuôn mặt cô tái mét vì sự thật vừa xảy ra.
"Không! Không được! Chúng ta vừa làm gì thế này?" cô buông lời, ôm lấy đầu. Cảm giác tội lỗi như một bức tường đổ ập xuống cô. "Mẹ... Mẹ sẽ nói gì? Gia đình... Nhật Anh, em phải đi! Em phải rời khỏi đây!"
Nhật Anh tiến lại gần cô. Cậu nắm lấy hai vai cô, buộc cô phải nhìn vào mắt cậu. Ánh mắt cậu tĩnh lặng, không hề có chút hối hận nào, chỉ có sự kiên định sắt đá.
"Không. Em sẽ không đi đâu hết, An Chi. Em đã nói rồi: Em sẽ không thả chị ra."
Cậu dùng ngón tay cái lau đi vết son môi nhòe nhoẹt trên môi cô. Cử chỉ đó, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, càng khiến An Chi cảm thấy tuyệt vọng.
"Chị có thể sợ hãi, chị có thể khóc lóc, chị có thể gọi tên ranh giới đó bao nhiêu lần cũng được," cậu nói, giọng cậu trầm thấp, gần như là một lời thề nguyền. "Nhưng chị phải nhớ, chúng ta đã cùng nhau bước qua ranh giới này. Chị đã đáp lại em. Chị đã thừa nhận cảm xúc này. Không còn đường lui nữa."
An Chi chỉ lắc đầu, nước mắt lại trào ra. Cô biết cậu nói đúng. Cô đã tham gia vào sự cấm kỵ này.
Nhật Anh kéo cô lại gần lần nữa, nhưng lần này không phải để hôn. Cậu ôm cô vào lòng một cách bảo vệ.
"Từ giờ, chúng ta phải giữ bí mật. Em sẽ là em họ của chị trước mặt mọi người. Em sẽ học tập, làm việc, và hoàn thành vai trò của mình," cậu thầm thì vào tai cô. "Nhưng ở đây, trong căn hộ này, dưới ánh sáng của chiếc đèn sàn kim loại đó, chị là của em. Hoàn toàn là của em. Chị phải chấp nhận sự thật này, An Chi."
Lời nói của cậu là một lời thề nguy hiểm. Nó không phải là một lời hứa tình yêu, mà là một lời tuyên bố sở hữu, một sự ràng buộc họ vào một mối quan hệ tội lỗi, bị cấm đoán. An Chi, trong vòng tay cậu, cảm thấy như mình đang chìm sâu hơn vào hố sâu cấm kỵ, nhưng lại cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.