em là ánh dương của anh

Chương 3: Ngày đầu làm việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ, hiền hòa và ấm áp. Hiểu Nhi đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc hơi lòa xòa, lau nhẹ lớp trang điểm mỏng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Ngày đầu tiên, phải thật chuyên nghiệp… nhưng vẫn là mình, không được quá căng thẳng.”

Chiếc váy công sở màu pastel nhã nhặn, kết hợp với áo sơ mi trắng, tạo cảm giác nhẹ nhàng nhưng vẫn thanh lịch. Cô cầm túi xách, nhìn vào gương lần cuối, rồi bước ra ngoài, lòng vừa hứng khởi vừa hồi hộp.

Khi Hiểu Nhi đến tòa nhà Hạo Thịnh, cô cảm nhận rõ nhịp sống nơi đây hoàn toàn khác biệt. Nhân viên đi lại nhanh nhẹn, bước chân đều đặn, bàn ghế sáng bóng, không gian thoáng đãng. Cô được lễ tân hướng dẫn lên tầng 25, nơi Minh Hạo đang làm việc.

Cửa phòng mở ra, Hiểu Nhi nhìn thấy anh đang ngồi trước bàn, laptop mở, mắt dán vào màn hình. Khi nhìn thấy cô, anh gật nhẹ, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thoáng dịu.

“Cô đến đúng giờ.” Anh nói, giọng trầm mà vẫn dễ nghe.

“D… dạ, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cô lí nhí.

Anh nhướng mày, chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh bàn:

“Ngồi đây, tôi sẽ hướng dẫn cô công việc.”

Hiểu Nhi ngồi xuống, mở sổ tay ra, lòng hồi hộp. Minh Hạo nhìn qua các tài liệu, trình bày nhanh gọn:

“Công việc của cô chủ yếu là hỗ trợ tôi trong dự án sắp tới, bao gồm quản lý lịch họp, chuẩn bị hồ sơ, và liên hệ với các đối tác. Tôi cần cô tập trung hoàn toàn.”

Hiểu Nhi gật đầu chăm chú, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Liệu mình có đáp ứng được không…?”

Ngay sau đó, anh dẫn cô đi tham quan công ty. Các phòng ban hiện đại, mỗi bàn làm việc được trang trí gọn gàng, nhân viên chăm chú với màn hình máy tính. Có những màn hình LED hiển thị số liệu thị trường, biểu đồ dự án, khiến Hiểu Nhi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy bản thân như bước vào một thế giới mới.

Khi đi qua phòng họp lớn, Minh Hạo dừng lại:

“Đây là nơi diễn ra các buổi họp quan trọng. Cô cần ghi chú đầy đủ, đặc biệt là những chi tiết mà tôi yêu cầu.”

Hiểu Nhi gật đầu:

“D… dạ, tôi sẽ cẩn thận.”

Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn đo lường khả năng:

“Tôi tin cô có thể làm được. Chỉ cần tập trung, đừng sợ sai.”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn khiến Hiểu Nhi cảm thấy được tin tưởng. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Đúng rồi… tin vào chính mình.”

Trong lúc Hiểu Nhi chuẩn bị hồ sơ cho cuộc họp chiều, một đồng nghiệp trẻ, Linh, ghé đến bàn:

“Chào cô, tôi là Linh. Chào mừng cô đến với Hạo Thịnh!”

Hiểu Nhi mỉm cười:

“D… dạ, rất vui được gặp anh/chị.”

Linh cười thân thiện:

“Đừng lo, sếp Minh nghiêm nhưng công bằng. Nếu cần giúp đỡ, cứ hỏi tôi.”

Hiểu Nhi cảm thấy ấm lòng. Trong một môi trường mới, sự hỗ trợ của đồng nghiệp giúp cô vững tâm hơn, giảm bớt áp lực.

Buổi trưa, Hiểu Nhi theo Minh Hạo xuống căng tin công ty. Anh đi trước, dáng đi uyển chuyển nhưng mạnh mẽ. Cô đi theo phía sau, vẫn giữ khoảng cách lịch sự nhưng không khỏi lén nhìn anh.

“Cô ăn gì?” Anh hỏi khi đến quầy đồ ăn.

“À… tôi… dạ, bất cứ thứ gì cũng được ạ.” Cô trả lời, mặt hơi đỏ.

Anh gật, rồi chọn vài món đơn giản. Khi đến bàn ăn, Minh Hạo đặt khay của cô trước mặt, ánh mắt dừng lại một giây, như muốn nhìn thấu suy nghĩ:

“Ăn nhanh để chiều còn làm việc.”

Hiểu Nhi cười ngượng:

“D… dạ, tôi sẽ cố gắng.”

Trong bữa ăn ngắn, Hiểu Nhi không khỏi chú ý đến cách Minh Hạo quan sát xung quanh, cách anh trò chuyện nhẹ nhàng với mọi người, đôi khi nở nụ cười hiếm hoi nhưng đủ để cô cảm thấy anh cũng có trái tim ấm áp.

Buổi chiều, Hiểu Nhi tham dự cuộc họp đầu tiên cùng Minh Hạo. Cô ngồi một góc, ghi chú cẩn thận, tay thoăn thoắt ghi lại những điểm quan trọng. Minh Hạo đôi khi liếc cô, ánh mắt mang theo một chút hài lòng.

Khi một đối tác đưa ra ý kiến trái chiều, Minh Hạo bình tĩnh phân tích, giọng trầm nhưng uy lực. Hiểu Nhi quan sát anh, cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa rung động. Anh không chỉ thông minh mà còn điềm tĩnh, biết cách kiểm soát tình huống.

Cuộc họp kết thúc, Minh Hạo đứng dậy, bước đến chỗ Hiểu Nhi:

“Cô ghi chú tốt. Có vẻ hợp với vị trí trợ lý.”

Hiểu Nhi đỏ mặt, hạ mắt:

“D… dạ, cảm ơn anh.”

Anh nhìn cô một lát rồi quay đi, nhưng Hiểu Nhi cảm nhận được ánh mắt anh vẫn dõi theo mình. Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên… tưởng khó khăn, nhưng lại trôi qua nhẹ nhàng nhờ anh ấy.”

Khi ngày làm việc kết thúc, Hiểu Nhi chuẩn bị rời văn phòng. Minh Hạo gọi cô lại:

“Ngày đầu tiên ổn chứ?”

Hiểu Nhi gật, giọng nhỏ nhẹ:

“D… dạ, rất ổn. Cảm ơn anh đã hướng dẫn.”

Anh nhíu mày, nhưng vẻ mặt bớt nghiêm nghị hơn:

“Ngày mai còn nhiều việc. Cố gắng chuẩn bị tinh thần.”

Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm hứng khởi. Cô biết rằng, ngày đầu tiên đã mở ra một chương mới trong cuộc sống của mình – nơi vừa có thử thách, vừa có những rung động ngọt ngào mà cô chưa từng trải qua.

Ra khỏi tòa nhà, Hiểu Nhi đứng nhìn phố phường nhộn nhịp. Ánh đèn vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt đường ướt, giống như hôm gặp Minh Hạo lần đầu tiên. Cô thở dài nhẹ nhõm: “Ngày đầu tiên đã qua, nhưng cảm giác bối rối, hồi hộp và… thú vị này chắc chắn sẽ còn theo mình dài lâu.”

Trong lòng, Hiểu Nhi biết chắc rằng, công việc mới không chỉ là cơ hội mà còn là con đường để cô bước gần hơn với Minh Hạo – người vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng, vừa sủng cô theo cách âm thầm nhưng sâu sắc. Và cô sẵn sàng, để bắt đầu hành trình này, với tất cả sự hồn nhiên và nhiệt huyết của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×