Chiều hôm đó, khi Hiểu Nhi vừa kết thúc công việc tại văn phòng, điện thoại cô rung lên. Thông báo từ số máy lạ, nhưng cô mở ra thì thấy là số của Minh Hạo.
“Cô đã kết thúc công việc chưa? Tôi mời cô đi ăn tối.”
Hiểu Nhi giật mình, cảm giác vừa bất ngờ vừa hồi hộp trào dâng. Cô nhắn lại:
“Dạ… dạ, tôi vừa xong ạ.”
Không lâu sau, Minh Hạo nhắn:
“Tôi đợi cô ở lối ra tầng 1.”
Hiểu Nhi đứng lặng một vài giây, rồi hít một hơi thật sâu. “Ăn tối với CEO… lần đầu… nhưng sao cảm giác trái tim mình rộn ràng thế này?”
Khi bước xuống thang máy, cô nhìn thấy Minh Hạo đứng đó, gương mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt thoáng dịu dàng khi nhìn cô. Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, vest màu xám tối giản, trông vừa thanh lịch vừa gần gũi.
“Đi thôi.” Anh nói ngắn gọn, giọng vẫn trầm nhưng ấm.
Hiểu Nhi gật đầu, đi theo anh. Cô cảm nhận được bước chân mạnh mẽ, đều đặn phía trước, tạo cảm giác vững chắc, khiến cô cảm thấy an toàn lạ thường.
Họ đi đến một nhà hàng nhỏ nằm trên tầng cao của tòa nhà, nơi có view toàn cảnh thành phố lung linh ánh đèn. Khi bước vào, Hiểu Nhi không khỏi choáng ngợp. Bàn ăn được chuẩn bị tinh tế, ánh nến dịu nhẹ, không gian ấm áp, lãng mạn.
Minh Hạo kéo ghế cho cô:
“Ngồi đi.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, cúi đầu nhẹ:
“D… dạ, cảm ơn anh.”
Anh ngồi đối diện, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cô, nhưng không nói gì. Khoảnh khắc im lặng ấy lại khiến Hiểu Nhi thấy tim mình đập mạnh.
“Hôm nay cô làm việc tốt. Đây là bữa tối tôi muốn cảm ơn.” Anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng hơn thường ngày.
Hiểu Nhi ngạc nhiên, miệng mở ra, nhưng không biết nói gì. Trong lòng cô vừa vui vừa xấu hổ: “CEO mà lại biết sủng người ta thế này sao…?”
Trong khi gọi món, Hiểu Nhi chú ý cách Minh Hạo quan sát thực đơn, cách anh lựa chọn đồ ăn không chỉ cho mình mà còn để ý đến sở thích của cô. Anh gợi ý:
“Cô thử món cá hồi này đi, tôi nghe nói cô thích ăn cá hồi.”
Hiểu Nhi sững người, sau đó mỉm cười e thẹn:
“D… dạ, đúng là tôi thích.”
Minh Hạo nhếch môi, ánh mắt thoáng hài lòng. Khi món ăn được bày ra, anh đặt đĩa trước mặt cô, khẽ nói:
“Ăn nóng mới ngon, đừng để nguội.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, không giấu nổi niềm vui và cảm giác ấm áp. Lời nói và cử chỉ đơn giản ấy khiến cô thấy được quan tâm, và trái tim cô nhịp nhanh một cách lạ thường.
Trong lúc ăn, Minh Hạo trò chuyện nhẹ nhàng về dự án, nhưng cách anh hỏi Hiểu Nhi không hề áp lực mà như đang quan tâm thật sự đến ý kiến của cô. Cô dần cởi mở, chia sẻ suy nghĩ và kinh nghiệm nhỏ của mình. Anh gật đầu, đôi khi mỉm cười, tạo cảm giác cô được lắng nghe và trân trọng.
Sau một lúc, Hiểu Nhi vô tình làm rớt chiếc thìa. Cô cúi xuống, xấu hổ, thì Minh Hạo nhanh tay nhặt lên, đặt lại trước mặt cô:
“Cẩn thận hơn chút.”
Câu nói ngắn gọn nhưng ánh mắt dịu dàng khiến Hiểu Nhi đỏ mặt, lúng túng nhìn xuống. Cô nghĩ: “Chỉ một hành động nhỏ thôi mà sao tim mình lại rối tung thế này…”
Sau bữa ăn, Minh Hạo bất ngờ rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt Hiểu Nhi:
“Món quà nhỏ để cảm ơn cô hôm nay.”
Hiểu Nhi ngạc nhiên, mở hộp ra thì thấy một chiếc vòng tay bằng bạc, tinh xảo, có mặt dây chuyền nhỏ hình trái tim. Cô bật lên:
“Anh… sao lại…”
Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng ấm:
“Để cô nhớ rằng, ngày đầu tiên làm việc không chỉ là công việc, mà còn là một ngày đặc biệt.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, cầm món quà trong tay, lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô không biết nói gì hơn ngoài việc nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“D… dạ, cảm ơn anh rất nhiều.”
Minh Hạo gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng. Cô nhận ra, anh không chỉ là người nghiêm nghị nơi công việc, mà còn biết quan tâm một cách tinh tế, khiến cô vừa bất ngờ vừa rung động.
Bữa tối tiếp tục, Minh Hạo trò chuyện về những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống, từ sở thích đến những trải nghiệm ngày trẻ, khiến không khí bữa ăn không còn nặng nề công việc mà trở nên gần gũi, thân mật. Hiểu Nhi cười nhiều hơn, cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng, như thể được trút bỏ mọi áp lực.
Khi ăn xong, Minh Hạo đứng dậy, ra hiệu cho Hiểu Nhi:
“Đi dạo một chút trên tầng thượng nhé, ngắm thành phố về đêm.”
Hiểu Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt ánh lên sự háo hức. Cô nắm lấy tay vịn của cầu thang, theo anh lên tầng thượng.
Trên sân thượng, gió nhẹ thổi qua, ánh đèn thành phố lung linh, phản chiếu trên đôi mắt Hiểu Nhi. Minh Hạo đứng cạnh cô, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn ra thành phố:
“Cảnh đẹp nhỉ. Thường thì tôi ít khi chú ý đến những điều này.”
Hiểu Nhi nhìn anh, mỉm cười:
“Có những điều nhỏ nhặt, đôi khi chỉ cần chia sẻ cùng người khác, sẽ thấy đặc biệt hơn.”
Minh Hạo quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, một thoáng mỉm cười hiếm hoi:
“Ừ… Cô nói đúng. Và hôm nay, tôi thấy ngày này thật đặc biệt.”
Hiểu Nhi cảm nhận được tim mình nhảy lên, ánh mắt lúng túng nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, hai con người đứng cạnh nhau, giữa ánh đèn lung linh và gió nhẹ, dường như cả thế giới chỉ còn họ.
Sau một lúc, Minh Hạo bất ngờ cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt một sợi tóc vướng trên vai cô, rồi đặt lại sau tai cô:
“Cẩn thận, tóc vướng vào mặt sẽ khó chịu.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, thốt lên không thành lời. Cô thấy trái tim mình đập mạnh, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự quan tâm vừa tinh tế vừa trực tiếp đến từ một người đàn ông, khiến cô rung động một cách khó tả.
Khi trở xuống, Minh Hạo lái xe đưa cô về. Trên đường, hai người không nói nhiều, nhưng không khí lại gần gũi, thân mật. Hiểu Nhi ngồi yên, cảm nhận từng cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm từ anh.
Khi tới trước cửa nhà, Minh Hạo dừng xe, nhìn cô:
“Về tới nơi an toàn rồi. Hôm nay cô có ổn không?”
Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ:
“D… dạ, tôi rất ổn. Cảm ơn anh đã đưa tôi đi ăn tối.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt thoáng dịu:
“Ngày mai tiếp tục công việc. Chuẩn bị tinh thần.”
Hiểu Nhi nhìn anh rời đi, tim vẫn còn đập mạnh. Cô đứng đó một lúc, tay vẫn cầm chiếc vòng tay bạc, mỉm cười e thẹn: “Một bữa tối bất ngờ, nhưng sao lại khiến tim mình rung động dữ dội đến vậy…”
Đêm ấy, ánh đèn thành phố rực rỡ nhưng trong lòng Hiểu Nhi, hình ảnh Minh Hạo, ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiếm hoi và cử chỉ quan tâm vẫn sáng rực, gieo vào cô cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Đây là một buổi tối cô sẽ nhớ mãi, mở ra những chương tiếp theo đầy hứa hẹn về tình cảm sủng ngọt và sự quan tâm tinh tế từ anh – người đàn ông vừa nghiêm nghị vừa ấm áp, đang dần chiếm lấy trái tim cô.