Ngày hôm sau, không khí tại công ty Hạo Thịnh vẫn tấp nập như thường lệ. Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa kính, chiếu lên từng khuôn mặt chăm chú với công việc, tạo nên một bầu không khí vừa năng động vừa nghiêm túc. Hiểu Nhi bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô tự nhủ: “Hôm nay mình phải thật tập trung… nhưng cũng muốn hiểu thêm về anh ấy.”
Khi cô vừa đặt túi xách xuống bàn, Minh Hạo xuất hiện. Anh mặc vest xanh đậm, sơ mi trắng, đứng trước cửa văn phòng, ánh mắt dừng lại ở cô. Không phải ánh mắt nghiêm nghị thường thấy, hôm nay có một chút tò mò, một chút dịu dàng khó tả.
“Cô đến sớm hơn dự kiến.” Anh nói, giọng trầm nhưng không hề lạnh lùng như bình thường.
“D… dạ, tôi muốn chuẩn bị kỹ cho hôm nay ạ.” Hiểu Nhi trả lời, tim đập nhanh khi nhìn ánh mắt anh.
Anh gật nhẹ, bước qua bàn làm việc, đôi tay chống hông, ánh mắt quét nhìn các hồ sơ trên bàn cô.
“Hôm nay chúng ta sẽ tham gia một cuộc họp quan trọng với đối tác nước ngoài. Cô cần chuẩn bị thật kỹ, ghi chú đầy đủ, nhưng cũng đừng quá lo lắng. Tôi sẽ hướng dẫn cô.”
Hiểu Nhi hít một hơi thật sâu, ánh mắt ánh lên quyết tâm:
“D… dạ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cuộc họp diễn ra trong phòng họp sang trọng với cửa kính nhìn ra thành phố. Các nhân viên đều tập trung, ánh mắt nghiêm túc. Minh Hạo ngồi giữa bàn, giọng trầm, trình bày rõ ràng các kế hoạch, từng bước khiến mọi người lắng nghe và chú ý.
Hiểu Nhi ngồi bên, tay thoăn thoắt ghi chú, mắt dán vào anh, cố gắng nắm bắt từng chi tiết. Cô nhận ra rằng Minh Hạo không chỉ giỏi chuyên môn mà còn biết cách lắng nghe, quan sát, nắm bắt tâm lý người đối diện. Cô tự nhủ: “Không chỉ nghiêm nghị, anh ấy còn tinh tế và hiểu người khác.”
Trong lúc họp, một đối tác đưa ra ý kiến trái chiều, khiến không khí căng thẳng. Minh Hạo không hề mất bình tĩnh. Anh phân tích từng điểm, đưa ra giải pháp hợp lý, giọng điệu vừa uy lực vừa điềm tĩnh. Hiểu Nhi nhìn anh, lòng vừa ngưỡng mộ vừa cảm giác ấm áp khó tả. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh xử lý tình huống một cách nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Kết thúc cuộc họp, Minh Hạo quay sang Hiểu Nhi:
“Cô ghi chú tốt. Tôi có thể tin tưởng cô trong các công việc quan trọng.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, cúi đầu:
“D… dạ, cảm ơn anh đã tin tưởng.”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng thoáng qua, khiến cô cảm thấy tim mình rung động. Lần đầu tiên, giữa sự nghiêm nghị và quyền lực của Minh Hạo, cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành.
Buổi trưa, Minh Hạo bất ngờ rủ Hiểu Nhi cùng đi ăn trong căng tin công ty. Anh chọn một bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, làm cô đỏ mặt.
“Cô làm việc chăm chỉ, nghỉ ngơi một chút nhé.” Anh nói, giọng trầm mà ấm, ánh mắt dừng lại ở cô.
Hiểu Nhi ngượng ngùng, cúi mặt:
“D… dạ, tôi… tôi cũng muốn nghỉ ngơi ạ.”
Trong bữa ăn, Minh Hạo hỏi về sở thích và những trải nghiệm trước đây của Hiểu Nhi. Cô kể về những công việc cũ, những khó khăn từng trải qua, và cả những ước mơ nhỏ bé. Anh lắng nghe, đôi mắt không rời cô, thỉnh thoảng nhún môi, gật đầu.
Hiểu Nhi nhận ra rằng Minh Hạo không chỉ quan tâm đến công việc mà còn quan tâm đến con người thật của cô. Một cảm giác ấm áp trào lên trong lòng, khiến cô không khỏi rung động.
Buổi chiều, khi Hiểu Nhi đang sắp xếp hồ sơ, Minh Hạo bất ngờ tiến đến gần:
“Cô gặp khó khăn ở đâu không?”
Hiểu Nhi lắc đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Anh ấy thật sự quan tâm… không chỉ là công việc.”
Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày:
“Nếu cần giúp, đừng ngại. Tôi ở đây để hỗ trợ cô.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
“D… dạ, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Anh gật nhẹ, rồi quay đi, nhưng Hiểu Nhi vẫn cảm nhận được sự quan tâm âm thầm theo sau từng bước chân anh.
Cuối ngày, Minh Hạo gọi Hiểu Nhi vào văn phòng. Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta làm việc trực tiếp cùng nhau trong dự án quan trọng. Tôi đánh giá cao sự nỗ lực của cô.”
Hiểu Nhi cảm thấy tim mình rung lên, giọng nhỏ nhẹ:
“D… dạ, cảm ơn anh đã hướng dẫn.”
Minh Hạo nhếch môi, ánh mắt thoáng cười:
“Ngày mai còn nhiều việc hơn. Chuẩn bị tinh thần. Nhưng hôm nay, cô xứng đáng được khen ngợi.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên làm việc cùng Minh Hạo không chỉ giúp cô hiểu anh hơn về năng lực mà còn về con người: nghiêm túc nhưng quan tâm, quyền lực nhưng dịu dàng.
Khi ra về, Hiểu Nhi đứng trước cửa tòa nhà, nhìn phố phường nhộn nhịp. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường, gió nhẹ thổi qua tóc, mang theo một cảm giác bình yên hiếm có. Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho bạn mình:
“Hôm nay… lần đầu mình hiểu anh ấy hơn. Không chỉ công việc mà còn cả con người thật của anh ấy. Tim mình… rộn ràng quá.”
Trong khi đó, Minh Hạo bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt dõi theo bóng cô gái nhỏ bé vừa rời đi. Anh thầm nghĩ: “Cô gái nhỏ này… không chỉ đáng tin cậy, mà còn khiến tôi muốn bảo vệ cô.”
Đêm xuống, ánh đèn thành phố rực rỡ, nhưng trong lòng Hiểu Nhi và Minh Hạo, hình ảnh nhau vẫn sáng rực, gieo vào hai người cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên họ hiểu nhau không chỉ qua công việc mà còn qua những rung động tinh tế, mở ra những chương tiếp theo đầy hứa hẹn về tình cảm ngọt ngào và sự quan tâm chân thành.