Chiều thứ Bảy, Hiểu Nhi bước ra khỏi căn hộ nhỏ, mang theo cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Trên tay cô là chiếc túi nhỏ gọn, trong đó là vài vật dụng cần thiết. Cô không thể ngừng nghĩ về tin nhắn hôm qua của Minh Hạo:
“Hôm nay rảnh không? Tôi muốn mời cô đi dạo và ăn tối.”
Tim cô đập nhanh khi đọc đi đọc lại tin nhắn đó. Đây là lần đầu tiên anh mời cô ra ngoài, không phải vì công việc mà chỉ đơn giản là một buổi hẹn. Cô tự nhủ: “Không biết mình có đủ can đảm để gặp anh ngoài văn phòng không…”
Khi cô tới địa điểm hẹn, Minh Hạo đã đứng sẵn ở quán cà phê ven hồ, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần ấm áp. Anh mặc sơ mi trắng, quần tây màu xám nhạt, vest không cần nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch.
“Đến đúng giờ.” Anh nói, giọng trầm nhưng ánh mắt dịu dàng khiến tim Hiểu Nhi rung động.
“D… dạ, xin chào anh.” Cô cúi đầu, đôi má đỏ hồng.
Anh gật nhẹ, bước đến gần cô:
“Đi thôi. Tôi đã đặt trước một chỗ ngồi gần hồ, không gian yên tĩnh, thoải mái.”
Hiểu Nhi mỉm cười, trong lòng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô theo bước anh, cảm nhận nhịp điệu đều đặn của những bước chân mạnh mẽ phía trước, mang lại cảm giác an toàn kỳ lạ.
Họ ngồi bên hồ, nơi ánh sáng hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một không gian lãng mạn nhưng không quá phô trương. Minh Hạo gọi món, nhưng chú ý đến sở thích của Hiểu Nhi:
“Cô muốn thử món cá hồi nướng hay salad trộn?”
“D… dạ, cá hồi nướng ạ.” Cô trả lời, ánh mắt ánh lên niềm vui và sự thích thú.
Anh gật, nở nụ cười hiếm hoi, khiến Hiểu Nhi cảm thấy tim mình nhảy lên. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng Minh Hạo không chỉ nghiêm nghị nơi công việc mà còn tinh tế và quan tâm đến những điều nhỏ nhặt.
Trong lúc chờ món ăn, Minh Hạo trò chuyện nhẹ nhàng, hỏi về sở thích, những thói quen hàng ngày của Hiểu Nhi. Cô kể về những bộ phim yêu thích, những quán cà phê hay lui tới, và cả những ước mơ nhỏ bé. Anh lắng nghe, đôi mắt không rời cô, thỉnh thoảng gật nhẹ, tạo cảm giác cô được quan tâm và trân trọng.
Hiểu Nhi cười, ánh mắt ánh lên niềm vui: “Anh ấy không chỉ là CEO nghiêm nghị… mà còn là người biết lắng nghe và quan tâm.”
Món ăn được bày ra, Minh Hạo đặt đĩa cá hồi trước mặt cô:
“Ăn nóng mới ngon, đừng để nguội.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, cúi xuống nhìn đĩa ăn, nhưng trong lòng tràn ngập niềm vui. Cử chỉ nhỏ nhưng đầy quan tâm ấy khiến cô rung động.
Sau một lúc, Minh Hạo bất ngờ nhặt chiếc tóc vướng trên vai cô, đặt nhẹ sau tai:
“Cẩn thận, tóc vướng vào mặt sẽ khó chịu.”
Hiểu Nhi lặng người, ánh mắt lấp lánh, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc cô một cách trực tiếp, không phải vì công việc, mà vì sự quan tâm tinh tế.
Sau bữa tối, Minh Hạo đề nghị đi dạo quanh hồ. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Hai người đi bên nhau, khoảng cách vừa đủ để thoải mái nhưng vẫn gần gũi.
“Hôm nay, cô thấy thế nào?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng ấm áp.
“D… dạ, rất vui và… yên tâm khi đi cùng anh.” Cô trả lời, ánh mắt không giấu được niềm hạnh phúc.
Anh gật, ánh mắt nhìn cô chăm chú, nhưng không nói gì thêm. Cô cảm nhận được sự quan tâm âm thầm từ anh, trái tim cô rung lên từng nhịp.
Khi đến một ghế đá ven hồ, Minh Hạo ngồi xuống, nhường cô ngồi bên cạnh. Khoảng cách gần khiến Hiểu Nhi cảm thấy vừa hồi hộp vừa an toàn.
“Cô nghĩ sao về công việc hiện tại?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“D… dạ, tôi thấy rất hứng thú. Và… tôi học được nhiều điều từ anh.” Cô trả lời, mắt ánh lên sự chân thành.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, một thoáng mỉm cười hiếm hoi:
“Tôi thấy cô phù hợp với công việc này… và có tiềm năng phát triển.”
Hiểu Nhi đỏ mặt, cúi đầu, tim đập mạnh. Lần đầu tiên cô nhận được lời khen chân thành từ anh, không phải chỉ vì công việc mà còn về con người cô.
Trong lúc trò chuyện, một làn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc Hiểu Nhi bay nhẹ trước mặt. Minh Hạo nhanh tay đặt một tay lên vai cô, nhẹ nhàng chỉnh tóc lại:
“Để tóc không bay vào mắt, khó chịu lắm.”
Cô lặng người, ánh mắt rực sáng, tim nhảy lên từng nhịp. Cử chỉ quan tâm giản dị mà chân thành ấy khiến cô cảm thấy được che chở, rung động một cách khó tả.
Khi trở về, Minh Hạo lái xe đưa Hiểu Nhi về. Trên đường, không khí im lặng nhưng không căng thẳng, thay vào đó là cảm giác gần gũi, thân mật. Hiểu Nhi nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt, cảm nhận được sự an toàn và ấm áp bên cạnh anh.
Khi tới trước cửa nhà, Minh Hạo dừng xe, ánh mắt nhìn cô:
“Về tới nơi an toàn rồi. Hôm nay cô có vui không?”
Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ:
“D… dạ, tôi rất vui. Cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt thoáng dịu:
“Ngày mai còn nhiều việc. Chuẩn bị tinh thần.”
Hiểu Nhi nhìn anh rời đi, tim vẫn đập mạnh. Cô cầm chiếc vòng tay bạc anh tặng trước đó, mỉm cười e thẹn: “Một buổi hẹn… nhưng sao lại khiến tim mình rung động đến vậy…”
Đêm đó, Hiểu Nhi nằm trên giường, ánh đèn thành phố chiếu qua cửa sổ. Cô nhớ lại từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói của Minh Hạo trong buổi tối hôm nay. Cô nhận ra rằng, đây không chỉ là một buổi hẹn bình thường mà là lần đầu tiên cô cảm nhận sự quan tâm chân thành, tinh tế, và những rung động trong lòng cô.
Trong khi đó, Minh Hạo bước vào phòng, đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố. Anh nhắm mắt, thầm nghĩ: “Cô gái nhỏ bé này… khiến tôi muốn bảo vệ cô. Không chỉ vì công việc mà còn… vì cảm giác khi ở bên cô.”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn lung linh, hai người tuy chưa nói ra lời yêu, nhưng trái tim họ đã bắt đầu hiểu nhau, cảm nhận nhau theo cách chân thành nhất. Và chính buổi tối này sẽ là khởi đầu cho những câu chuyện ngọt ngào, sủng nịnh và đầy rung động phía trước.