em là ánh dương của anh

Chương 7: Sự ghen tị đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Hiểu Nhi bước vào văn phòng với tâm trạng vừa phấn khích vừa hồi hộp. Buổi tối hôm thứ Bảy vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Ánh mắt dịu dàng và những cử chỉ tinh tế của Minh Hạo khiến trái tim cô vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Khi cô vừa đặt túi xách xuống bàn, Minh Hạo xuất hiện. Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng một nụ cười hiếm hoi. Cô mỉm cười e thẹn, cúi đầu chào:

“Chào buổi sáng, sếp.”

Anh gật nhẹ, bước qua bàn làm việc, giọng trầm nhưng ấm:

“Hôm nay có một số cuộc họp quan trọng. Cô chuẩn bị hồ sơ đầy đủ nhé.”

Hiểu Nhi hít một hơi thật sâu, ánh mắt quyết tâm:

“D… dạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Cô vẫn chưa kịp ngẩng lên thì nghe thấy tiếng cười rộn rã từ phía phòng kế bên. Một cô gái trẻ, xinh đẹp, bước vào văn phòng, tay cầm hồ sơ. Cô dừng lại, ánh mắt liếc qua Hiểu Nhi, rồi nở nụ cười tươi rói:

“Chào Nhi, nghe nói hôm nay chúng ta có buổi họp với sếp Minh, mình sẽ tham gia cùng nhé!”

Hiểu Nhi hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua Minh Hạo, nhận ra anh cũng nhìn về phía cô gái kia, nhưng ánh mắt không hề thay đổi sự nghiêm nghị.

Trong suốt buổi sáng, Hiểu Nhi cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không thể không cảm nhận được ánh mắt theo dõi từ cô gái kia. Mỗi khi Minh Hạo trao đổi công việc với cô, đôi mắt cô gái kia lại liếc nhìn, khiến Hiểu Nhi cảm thấy một chút khó chịu – một cảm giác lạ mà cô chưa từng trải qua: ghen tị.

Trong giờ nghỉ, Hiểu Nhi ngồi một góc, lặng nhìn hồ sơ, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ: “Sao cô ấy lại có thể tiếp cận anh dễ dàng như vậy… mình chỉ là trợ lý thôi mà…”

Minh Hạo bước đến bên bàn, giọng trầm:

“Cô ổn chứ? Hình như cô hơi căng thẳng.”

Hiểu Nhi giật mình, cúi đầu:

“D… dạ, tôi chỉ đang tập trung vào hồ sơ thôi ạ.”

Anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn dịu dàng:

“Nếu có vấn đề gì, cứ nói với tôi. Tôi sẽ hỗ trợ cô.”

Câu nói ngắn gọn nhưng chân thành ấy khiến trái tim Hiểu Nhi mềm nhũn. Cô nhận ra rằng, mặc dù xuất hiện những người xung quanh, Minh Hạo vẫn quan tâm đặc biệt đến cô, khiến cô cảm thấy an tâm.

Buổi trưa, Minh Hạo đề nghị đi ăn cùng Hiểu Nhi. Cô ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng: “Có lẽ anh muốn tạo cơ hội cho chúng ta gần nhau hơn.”

Khi đến quán ăn, cô gái hôm sáng cũng xuất hiện. Cô ấy mỉm cười và nói:

“Ồ, hôm nay lại gặp nhau ở đây. Mình cùng ăn chứ?”

Hiểu Nhi cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự:

“D… dạ, mời cô.”

Minh Hạo nhìn hai người, ánh mắt lướt qua Hiểu Nhi, rồi dịu dàng:

“Cô ngồi cạnh tôi.”

Cô gái kia hơi bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự nhường ghế. Hiểu Nhi ngồi xuống bên anh, cảm nhận được sự quan tâm trực tiếp từ Minh Hạo. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… vẫn luôn ưu tiên mình.”

Trong bữa ăn, Minh Hạo hỏi Hiểu Nhi về dự án, những khó khăn và giải pháp. Cô trả lời tự tin, ánh mắt gặp anh, cảm nhận sự tin tưởng trong từng lời nói của anh.

Cô gái kia thi thoảng liếc qua, nở nụ cười, nhưng Hiểu Nhi nhận ra rằng Minh Hạo vẫn chú ý đến mình nhiều hơn. Trái tim cô nhói lên một cảm giác lạ – ghen tị nhưng cũng hạnh phúc.

Sau bữa ăn, Minh Hạo đề nghị đi dạo quanh công viên gần đó. Ánh nắng chiều chiếu lên cây cối, tạo không gian lãng mạn. Cô gái kia bước chậm phía sau, Minh Hạo dắt tay Hiểu Nhi qua đường, ánh mắt chăm chú nhìn cô:

“Hôm nay cô làm việc tốt, đừng lo lắng về bất kỳ điều gì.”

Hiểu Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh:

“D… dạ, cảm ơn anh.”

Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, Hiểu Nhi cảm nhận được hơi ấm, sự quan tâm và bảo vệ. Cô nhận ra rằng, mặc dù có người khác xuất hiện, Minh Hạo vẫn đặc biệt dành cho cô.

Khi dừng lại bên hồ, Minh Hạo nhìn ra mặt nước, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc:

“Cô biết không… lần đầu tiên tôi thấy cần phải bảo vệ một người đến vậy.”

Hiểu Nhi lặng người, tim nhảy lên từng nhịp. Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, không giấu được niềm vui và hạnh phúc: “Anh ấy… chỉ dành sự quan tâm đặc biệt cho mình.”

Anh quay sang, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giọng trầm nhưng ấm:

“Dù có những người xung quanh, tôi vẫn muốn cô biết rằng… cô quan trọng với tôi.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, không biết nói gì hơn ngoài việc mỉm cười e thẹn. Khoảnh khắc ấy, giữa ánh chiều hoàng hôn và gió nhẹ, hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách không chỉ về cơ thể mà còn về trái tim dường như đã được rút ngắn.

Khi trở về, Minh Hạo lái xe đưa Hiểu Nhi về. Trên đường, không khí yên tĩnh nhưng gần gũi. Cô tựa nhẹ vào ghế, cảm nhận nhịp tim anh đều đều bên cạnh, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và an toàn.

Khi đến trước cửa nhà, anh dừng xe, ánh mắt nhìn cô:

“Về đến nơi an toàn rồi. Ngày mai tiếp tục công việc. Cô chuẩn bị tinh thần nhé.”

Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

“D… dạ, tôi sẽ chuẩn bị. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng, rồi rời đi. Cô đứng đó một lúc, tay vẫn cầm chiếc vòng bạc anh tặng, lòng đầy rung động: “Ngày hôm nay… mình đã trải qua cảm giác ghen tị đầu tiên, nhưng cũng hiểu rằng… trái tim anh chỉ dành cho mình.”

Đêm xuống, ánh đèn thành phố rực rỡ nhưng trong lòng Hiểu Nhi, hình ảnh Minh Hạo, ánh mắt quan tâm, nụ cười hiếm hoi và những cử chỉ tinh tế vẫn sáng rực. Cô nhận ra rằng, sự ghen tị chỉ là dấu hiệu của trái tim đang yêu, và cô sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống để được gần anh hơn.

Trong khi đó, Minh Hạo đứng bên cửa sổ văn phòng, ánh mắt dõi theo phố phường. Anh nhắm mắt, thầm nghĩ: “Cô gái nhỏ này… khiến tôi vừa muốn bảo vệ vừa muốn gần cô nhiều hơn. Ghen tị của cô hôm nay… tôi hiểu, và tôi cũng có cảm giác tương tự.”

Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn lung linh, hai trái tim đã bắt đầu hòa nhịp, dù chưa nói ra lời yêu, nhưng sự quan tâm, rung động và những cảm xúc đầu tiên đã hình thành, mở ra những chương tiếp theo đầy hứa hẹn về tình cảm sủng và ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×