Đêm hôm đó, thành phố chìm trong tĩnh lặng. Những ánh đèn vàng nhè nhẹ phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh mịch vừa cô đơn. Lâm Diệp trở về căn hộ nhỏ của mình, nhưng tâm trạng vẫn không yên. Cú mưa chiều hôm qua, ánh mắt chân thành của Hạ Tư Lâm, lời hứa vụng về – tất cả những điều ấy khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
Cô mở laptop, định làm nốt một số báo cáo cho dự án quan trọng ngày mai, nhưng ánh mắt cô lại vô thức dừng lại trên tin nhắn mới từ Hạ Tư Lâm: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Diệp khẽ nhíu mày, vừa tò mò vừa lo lắng, nhưng vẫn nhanh chóng gõ trả lời: “Dạ, được ạ.”
Chưa đầy mười phút sau, điện thoại cô rung nhẹ. Một giọng nói trầm, hơi khàn khàn của Hạ Tư Lâm vang lên: “Cô rảnh không? Tôi muốn gặp cô.”
Cô hơi bất ngờ, nhưng không do dự. “Dạ… em ra ngoài ngay.”
Hạ Tư Lâm đợi sẵn dưới tòa nhà, bóng người cao gầy giữa ánh đèn đường như hòa vào không gian tĩnh mịch. Cô bước tới, hơi run nhẹ, nhưng thấy ánh mắt anh nhìn cô với sự dịu dàng và nghiêm túc.
“Đi đâu đó không?” cô hỏi, giọng thầm thấp.
Anh khẽ gật đầu. “Đi dạo. Tôi có chuyện muốn nói.”
Cả hai bước đi qua con phố nhỏ, vắng người, những tiếng bước chân vang nhẹ trên nền đường ẩm ướt. Không khí tĩnh lặng khiến tim Diệp nhói lên, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô không biết anh muốn nói gì, nhưng ánh mắt trầm tĩnh của anh khiến cô cảm nhận được rằng chuyện này rất quan trọng.
Họ dừng lại bên một công viên nhỏ, nơi có vài chiếc ghế đá và ánh đèn vàng nhạt. Anh ngồi xuống, rồi khẽ mời cô: “Ngồi đi.”
Diệp ngồi xuống, cảm giác trống trải của công viên vắng khiến cô nhận ra rằng đây là khoảnh khắc rất riêng tư, một không gian để họ mở lòng. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cô biết không… tôi… không phải luôn có cuộc sống dễ dàng.”
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng không rời mắt khỏi anh. “Anh… có chuyện gì sao?” giọng cô nhẹ, trầm.
Hạ Tư Lâm hít một hơi sâu, mắt nhìn xuống mặt đất: “Gia đình tôi… không như người ta tưởng. Cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ. Tôi phải học cách tự lập từ rất sớm. Mọi thứ tôi có bây giờ… đều phải tự mình nỗ lực, tự mình chịu trách nhiệm.”
Diệp cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng anh, và trái tim cô nhói lên. Cô biết rằng, những người như Hạ Tư Lâm, luôn lạnh lùng và sắc bén bên ngoài, bên trong lại mang theo nỗi cô đơn sâu kín, và giờ đây, anh đang chia sẻ điều đó với cô – người mà anh bắt đầu tin tưởng.
“Anh… anh phải chịu nhiều áp lực như vậy sao?” cô hỏi, giọng run nhẹ, vừa lo lắng vừa thương.
Anh gật nhẹ. “Đúng. Áp lực từ công việc, từ gia đình, từ bản thân… đôi khi khiến tôi muốn bỏ tất cả. Nhưng… tôi không thể. Tôi phải bước tiếp.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa xót xa vừa trân trọng. Lời chia sẻ này không chỉ khiến cô hiểu hơn về con người thật của anh, mà còn khiến cô cảm nhận rằng, anh đang mở cửa trái tim mình một cách vụng về nhưng chân thành.
“Anh không cô đơn đâu,” cô khẽ nói, ánh mắt dịu dàng. “Em… em sẽ ở bên anh. Không phải để thay thế ai, mà chỉ là để đồng hành, chia sẻ một phần gánh nặng.”
Hạ Tư Lâm nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng, như vừa muốn từ chối vừa muốn nhận lời an ủi ấy. “Cô… cô không cần phải nói như vậy. Tôi đã quen tự chịu đựng.”
Diệp không rút lại, giọng cô chắc nịch hơn: “Nhưng em muốn. Dù anh có lạnh lùng hay khép kín thế nào, em vẫn muốn ở bên, dù chỉ là lặng im cùng anh.”
Anh im lặng, mắt dõi theo cô. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách vô hình giữa họ dường như tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác gần gũi, dịu dàng nhưng sâu sắc. Trái tim anh nhói lên, nhận ra rằng có một người sẵn sàng hiểu, đồng cảm và bước vào thế giới riêng tư của anh – điều mà trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ có.
Cơn gió thổi qua, làm mái tóc Diệp bay nhẹ. Anh khẽ đưa tay ra, vô thức, chạm nhẹ vào vai cô, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, rồi lại ngước lên nhìn cô: “Cô… cám ơn. Sự quan tâm này… có lẽ là điều quý giá nhất tôi nhận được trong nhiều năm qua.”
Diệp nhìn anh, tim rung lên. “Em… em sẽ luôn quan tâm anh, theo cách của riêng em. Dù anh có lạnh lùng, em vẫn ở đây.”
Khoảnh khắc nửa đêm ấy, bên ánh đèn vàng nhạt trong công viên vắng, họ không cần nhiều lời, nhưng mọi cảm xúc đã được truyền tải: nỗi cô đơn, sự bộc lộ chân thành, lòng tin và sự quan tâm sâu sắc.
Hạ Tư Lâm im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Tôi… tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có người đứng bên cạnh, hiểu và quan tâm tôi như vậy.” Giọng anh run nhẹ, trầm lặng nhưng đầy xúc động.
Diệp mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Em… em sẽ ở bên anh. Dù có bất cứ chuyện gì, em vẫn sẽ ở đây.”
Cơn gió đêm thổi qua, mùi hương của đất và cây cỏ hòa lẫn với hơi mưa còn sót lại trên đường, tạo ra một cảm giác vừa thực vừa mơ. Khoảnh khắc này trở thành ký ức quý giá, đánh dấu lần đầu tiên Hạ Tư Lâm mở lòng hoàn toàn, chia sẻ nỗi cô đơn và quá khứ của mình với Diệp.
Trên đường trở về, cả hai bước đi bên nhau, im lặng nhưng không xa cách. Trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm không còn là người đàn ông lạnh lùng, xa cách, mà là con người thật – một người biết cô đơn, biết chịu áp lực, nhưng cũng biết mở lòng với người xứng đáng.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, bí mật nửa đêm của Hạ Tư Lâm vẫn đọng lại, như một minh chứng rằng, mối quan hệ giữa họ đã bước sang một chương mới – nơi sự chân thành, đồng cảm và cảm xúc thực sự bắt đầu nảy nở. Cô biết rằng, từ hôm nay, họ sẽ cùng nhau đối diện những khó khăn, những nỗi đau, nhưng cũng sẽ cùng nhau chia sẻ niềm vui và hạnh phúc, từng bước, từng bước một, cho đến khi trái tim cả hai thực sự gần nhau.