Ngày thứ tư tại công ty trôi qua trong cảm giác vừa bận rộn vừa nặng nề đối với Lâm Diệp. Cô vẫn tiếp tục công việc với tất cả sự tập trung, nhưng tâm trí cô không thể tránh khỏi những suy tư về Hạ Tư Lâm – người đàn ông với nỗi đau sâu kín mà cô vừa mới phát hiện.
Sáng nay, khi cô vừa bước vào văn phòng, trời se lạnh, Diệp cảm thấy bâng khuâng. Hình ảnh Hạ Tư Lâm hôm qua vẫn hiện rõ trong tâm trí cô: ánh mắt trầm lặng, đôi vai hơi gập, giọng nói dịu dàng nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô bất giác nhíu mày, tự hỏi rằng liệu nỗi đau của anh có giống với những vết thương mà cô từng mang trong lòng suốt bao năm qua.
Những năm tháng tuổi thơ của Diệp không êm đềm. Bố mẹ ly hôn khi cô còn nhỏ, mỗi người một nơi, khiến cô cảm thấy cô độc giữa gia đình. Mẹ bận rộn với công việc, cha thì lạnh lùng và xa cách. Cô học cách tự bảo vệ bản thân, giấu đi những tổn thương, nhưng những ký ức ấy vẫn thỉnh thoảng ùa về, làm cô cảm thấy bão lòng.
Buổi sáng hôm nay, khi ngồi tại bàn làm việc, Diệp nhận được tin nhắn từ mẹ: “Con hôm nay có ổn không? Ăn trưa chưa?” Cô đọc xong, tim chùng xuống. Câu hỏi giản dị ấy làm cô nhớ lại những buổi chiều trống trải khi còn nhỏ, khi mẹ đi làm, để lại cô một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Cô tự nhủ: “Mình đã học cách tự chịu đựng, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy trống trải.”
Trong lúc cô đang trầm tư, Hạ Tư Lâm bước vào phòng làm việc. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, nhưng không hề tỏ ra khó chịu hay giận dữ. “Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng trầm.
Diệp hơi giật mình, rồi khẽ gật đầu: “Dạ… tôi ổn.” Nhưng cô không thể giấu đi cảm giác bão lòng trong lòng. Một nỗi cô đơn sâu kín, những vết thương từ gia đình, và cả áp lực công việc khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Anh đi đến gần cô, ánh mắt nhìn chăm chú. “Nếu cô cần… có thể chia sẻ với tôi,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi.
Diệp ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào anh, cảm giác vừa bất ngờ vừa bối rối. Cô chưa từng nghĩ rằng người đàn ông lạnh lùng và khó gần này lại có thể quan tâm một cách tinh tế đến cô như vậy. Cô thở dài, rồi quyết định mở lòng một chút: “Anh… có lẽ em cũng giống anh, mang theo những nỗi đau mà không dễ nói ra. Gia đình em… không được êm đềm như người khác.”
Hạ Tư Lâm nhìn cô, ánh mắt vẫn trầm, nhưng có một tia đồng cảm nhẹ len qua. “Gia đình là nơi khiến người ta tổn thương nhiều nhất,” anh nói, giọng trầm và chậm rãi. “Nhưng cũng là nơi để người ta học cách trưởng thành. Cô đã học được gì từ những tổn thương đó?”
Diệp im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Em học cách tự bảo vệ mình. Học cách không dựa dẫm vào ai, và học cách che giấu cảm xúc. Nhưng đôi khi, điều đó khiến em cảm thấy cô đơn và bão lòng.”
Hạ Tư Lâm gật nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm: “Tôi cũng vậy. Quá khứ khiến tôi khó mở lòng, nhưng nó cũng dạy tôi cách trân trọng những người thực sự quan tâm.”
Diệp cảm nhận được một sự đồng cảm sâu sắc. Hai người đứng cạnh nhau, không nói nhiều, nhưng sự im lặng ấy lại đầy ý nghĩa. Cô nhận ra rằng, cả cô và Hạ Tư Lâm đều mang theo những vết thương trong lòng, và điều đó khiến họ vừa gần gũi vừa xa cách.
Buổi trưa, Diệp ra ngoài mua đồ ăn, và Hạ Tư Lâm cũng đi cùng. Trên đường phố nhỏ, mưa lất phất rơi, ánh đèn phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa cô đơn. Diệp khẽ thở dài, cảm giác bão lòng vẫn còn vẹn nguyên.
“Cô biết không…” Hạ Tư Lâm bắt đầu, giọng trầm và chậm rãi, “nỗi đau của mỗi người không giống nhau. Nhưng nếu cô có thể chịu đựng, học cách trân trọng bản thân và những người bên cạnh, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Diệp nhìn anh, cảm giác vừa thương vừa xót. Cô nhận ra rằng, dù anh vẫn lạnh lùng, vẫn giữ khoảng cách, nhưng anh đang dạy cô một điều quan trọng: rằng bão lòng không phải lúc nào cũng phải chịu đựng một mình.
Buổi chiều, khi trở lại công ty, Diệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi đau từ gia đình vẫn âm ỉ trong lòng. Cô nhớ lại những buổi tối cô đơn, những lần giận dỗi mẹ, những khoảng trống bố để lại. Cảm giác bão lòng kết hợp với áp lực công việc khiến cô mệt mỏi, nhưng cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước Hạ Tư Lâm.
Anh dường như nhận ra điều đó. Khi thấy cô chăm chú làm việc, ánh mắt anh dịu lại: “Đừng tự trách bản thân. Gia đình không hoàn hảo, nhưng chúng ta có thể học cách trưởng thành từ nó.”
Diệp khẽ gật đầu, cảm giác vừa ấm áp vừa buồn. Cô nhận ra rằng, mặc dù mang theo những vết thương từ gia đình, cô vẫn có thể tìm thấy sự đồng cảm và an ủi từ người khác – và người đầu tiên khiến cô cảm nhận được điều đó chính là Hạ Tư Lâm.
Khi tan sở, trời bắt đầu mưa lớn hơn. Diệp đi ra ngoài, cảm giác bão lòng trong lòng dâng lên. Cô nhìn lên trời, mưa rơi từng hạt trên ô, và nhận ra rằng nỗi đau không thể biến mất ngay lập tức, nhưng cô đã bắt đầu học cách đối mặt, học cách chia sẻ và học cách cảm nhận sự quan tâm từ người khác.
Trên đường về nhà, cô nhớ lại những lời anh nói hôm nay, những ánh mắt trầm lặng và sự quan tâm tinh tế mà anh dành cho cô. Cô nhận ra rằng, dù cả hai đều mang vết thương trong lòng, nhưng sự đồng cảm và thấu hiểu lẫn nhau sẽ là sợi dây kết nối, giúp họ dần mở lòng và chữa lành.
Về đến nhà, Diệp ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con phố mưa. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim mình vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm. Cô tự nhủ: “Có lẽ bão lòng không phải lúc nào cũng là nỗi cô đơn. Nó có thể là bước đầu để mình học cách chạm vào những nỗi đau khác, và cùng nhau vượt qua.”
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm – người đàn ông vừa lạnh lùng vừa trầm lặng, mang nỗi đau sâu kín – vẫn vẹn nguyên. Cô biết rằng, hành trình hai người gần nhau sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cô sẵn sàng bước đi, học cách đồng cảm và cùng anh chữa lành những vết thương từ quá khứ.
Cô thở dài, nhìn mưa rơi trên khung cửa sổ, và nở một nụ cười nhẹ nhàng. Bão lòng trong cô vẫn còn, nhưng lần này, nó không làm cô sợ hãi. Thay vào đó, nó là minh chứng rằng cô đang trưởng thành, đang học cách chấp nhận nỗi đau và tìm thấy sự đồng cảm, yêu thương trong những mối quan hệ mới.