em là ánh sáng trong mùa đông

Chương 7: Khoảng cách vô hình


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ năm tại công ty, Lâm Diệp nhận ra rằng khoảng cách vô hình giữa cô và Hạ Tư Lâm đang dần trở thành một thứ sức hút khó cưỡng. Dù cô cố gắng tập trung vào công việc, dù anh cố gắng duy trì sự lạnh lùng thường thấy, nhưng số lần họ phải tiếp xúc vì công việc ngày càng nhiều khiến cả hai không thể tránh nhau.

Sáng nay, khi Diệp vừa bước vào phòng làm việc, Hạ Tư Lâm đã xuất hiện từ phía đối diện. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt nhìn qua bàn giấy, dừng lại một vài giây trên cô. Diệp cảm thấy tim mình hơi nhói, cô liếc qua nhưng ngay lập tức cúi xuống, cố gắng giữ khoảng cách. Dù vậy, chỉ cần cùng một không gian, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh – vừa gần gũi vừa xa cách.

Buổi sáng diễn ra với một loạt cuộc họp và trao đổi công việc. Diệp và Hạ Tư Lâm phải làm việc chung để hoàn thiện báo cáo cho dự án quan trọng. Mỗi lần trao đổi, ánh mắt chạm nhau, cô cảm nhận sự căng thẳng nhưng đồng thời cũng có một cảm giác an toàn lạ thường. Có những lúc cô muốn ngẩng lên trò chuyện, nhưng anh lại quay đi, khiến cô rụt rè. Có những lúc anh bất giác nở một nụ cười hiếm hoi, và trái tim cô như nhói lên vì ngạc nhiên.

Trong một lần trao đổi dữ liệu, Diệp vô tình nhấn nhầm chuột, khiến một phần số liệu bị sai lệch. Cô hốt hoảng, vừa sửa vừa run tay. Hạ Tư Lâm bước lại gần, giọng trầm: “Cô cẩn thận hơn đi. Những chi tiết nhỏ sẽ quyết định thành công hay thất bại của dự án.”

Diệp đỏ mặt, giật mình: “Dạ… em xin lỗi, em sẽ chỉnh sửa ngay.”

Anh cúi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sắc nhưng không gắt gao như trước. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm nhận được một sự gần gũi mà anh vô tình tạo ra. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lời chưa kịp bật ra, anh đã rút đi. Khoảng cách vô hình giữa họ lại hiện ra, khiến cô vừa bực bội vừa tò mò.

Buổi trưa, công ty vắng hơn, Diệp đi ra khu vực nghỉ ngơi, tay cầm hộp cơm. Không ngờ Hạ Tư Lâm cũng xuất hiện tại đó, tay cầm tách cà phê. Họ đứng đối diện nhau, im lặng, không ai nói gì. Cô nhận ra rằng dù muốn tránh, nhưng số phận công việc lại đưa họ đến gần nhau.

“Cô không nghỉ ngơi một chút sao?” anh hỏi, giọng trầm và chậm rãi.

Diệp khẽ lắc đầu: “Em… muốn ăn nhanh để còn hoàn thành báo cáo.”

Anh gật nhẹ, rồi đứng bên cạnh cô, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo. Khoảng cách vô hình ấy khiến cô vừa muốn trò chuyện vừa sợ làm gì đó sai. Cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế nhưng không biểu hiện rõ của anh – một thứ mà chỉ những người tinh ý mới nhận ra.

Buổi chiều, khi họ trở lại phòng làm việc, dự án yêu cầu họ cùng nhau kiểm tra từng chi tiết một. Diệp và Hạ Tư Lâm ngồi đối diện nhau, mỗi người tập trung vào màn hình, nhưng khoảng cách giữa họ chưa bao giờ gần mà cũng không bao giờ thật xa. Mỗi khi cô lướt qua số liệu, anh lại nghiêng người nhìn, đôi khi nở một nụ cười nhẹ khi cô làm đúng, rồi lại trở về dáng vẻ lạnh lùng.

Cô tự nhủ: “Khoảng cách này… thật khó hiểu. Càng cố tránh, càng nhận ra anh quan trọng như thế nào trong công việc và trong lòng mình.”

Trong lúc họ làm việc, một lỗi nhỏ khác xuất hiện. Diệp loay hoay chỉnh sửa, thì Hạ Tư Lâm nghiêng người, giọng trầm: “Cô cần chú ý đến từng chi tiết, đừng để xảy ra sai sót lần nữa.”

Diệp ngẩng lên, ánh mắt chạm vào anh, nhận thấy sự nghiêm khắc nhưng cũng có một phần tinh tế, ẩn giấu nỗi lo lắng trong đó. Cô cắn môi, không nói gì, nhưng cảm giác trong lòng vừa căng thẳng vừa muốn gần anh hơn. Khoảng cách vô hình ấy khiến cô bối rối, nhưng cũng làm tim cô nhói lên một cách lạ thường.

Khi tan sở, Diệp mang theo laptop và hồ sơ, đi ra ngoài trong cơn mưa lất phất. Hạ Tư Lâm đi cùng phía sau, bước chân đều đặn, im lặng nhưng gần cô. Diệp muốn hỏi điều gì đó, muốn trò chuyện, nhưng lại ngập ngừng, e sợ phá vỡ khoảng cách mong manh.

Một lần, cơn gió thổi mạnh, Diệp không kịp giữ ô, bị ướt một phần áo khoác. Anh bước đến nhanh chóng, nâng ô che cho cô, giọng trầm: “Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”

Cô nhìn anh, tim đập nhanh, cảm giác vừa gần vừa xa lại hiện ra. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách vô hình giữa họ bị phá vỡ một phần, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách cần thiết, không hề nắm tay hay chạm vào cô. Cô nhận ra rằng, anh quan tâm nhưng theo cách riêng, khiến cô vừa cảm thấy ấm áp vừa bất an.

Về đến nhà, Diệp ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài phố. Khoảng cách vô hình hôm nay khiến cô suy nghĩ nhiều. Cô nhận ra rằng, dù cô muốn gần anh, muốn trò chuyện, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách để bảo vệ bản thân. Đồng thời, cô cũng nhận ra rằng mình không thể tránh anh mãi, bởi cảm giác bão lòng và sự tò mò về anh đã trở thành một phần của cô.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh khi nhớ về khoảnh khắc anh che ô cho cô trong mưa. Khoảng cách vô hình giữa hai người không chỉ là rào cản, mà còn là thứ khiến cô nhận ra tình cảm đang nhen nhóm trong lòng.

Diệp tự nhủ: “Càng tránh, càng thấy anh quan trọng. Khoảng cách này… sẽ còn khiến mình bối rối thêm nhiều lần nữa.”

Ngày thứ năm khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm – người đàn ông vừa gần vừa xa, vừa lạnh lùng vừa tinh tế – vẫn vẹn nguyên. Cô biết rằng, khoảng cách vô hình giữa họ sẽ còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời cũng là thứ khiến cô muốn hiểu anh, muốn bước vào thế giới của anh, và biết đâu, một ngày nào đó, họ sẽ tìm được cách thu hẹp khoảng cách ấy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×