Đêm hôm đó, thành phố được bao phủ trong ánh đèn lung linh, tòa nhà cao tầng phản chiếu những dải sáng như những vì sao rực rỡ trên mặt đất. Lâm Tâm Nhi bước xuống chiếc limousine màu đen bóng loáng, dáng vẻ kiêu hãnh, tựa như nữ hoàng giữa rừng người đang chen nhau trên thảm đỏ của buổi tiệc thượng lưu.
Cô chọn một bộ váy dạ hội màu xanh đậm, ôm sát cơ thể, xẻ tà cao vừa phải, khoe dáng nhưng vẫn tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng nhưng đủ để thu hút ánh nhìn. Mái tóc đen dài được uốn sóng nhẹ nhàng, ánh sáng chiếu lên, lấp lánh những đường cong mềm mại. Bước chân cô dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, toát lên khí chất của một phụ nữ quyền lực mà chưa ai từng thấy.
Khách mời trong buổi tiệc là những gương mặt quyền lực của giới doanh nhân, chính trị gia và các nhân vật nổi tiếng. Nhưng không một ai đủ tinh tế để nhận ra rằng cô – nữ khách mời mới này – không chỉ là một “nhân vật xã hội” bình thường. Trong lòng Tâm Nhi, mỗi nụ cười, mỗi lời xã giao đều là một phần trong kế hoạch: tiếp cận thông tin, quan sát hành vi, tìm ra những mắt xích có liên quan đến kẻ thù của gia đình.
Khi cô vừa bước vào sảnh tiệc, Hạ Dịch Thần đứng gần quầy rượu, mắt như vô tình quét qua, rồi dừng lại. Anh không ngạc nhiên, cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ đứng yên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Cô nhận ra anh ngay lập tức – CEO quyền lực mà cô đã gặp vài ngày trước – nhưng thay vì sợ hãi, trái tim cô lại khẽ rung lên, một cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ lạ.
Hạ Dịch Thần tiến gần, giọng trầm thấp: “Lại gặp cô… trong một hoàn cảnh khác.” Anh nhìn Tâm Nhi từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn đọc thấu tâm tư cô.
Tâm Nhi mỉm cười, giọng bình thản: “Thế giới nhỏ bé quá, anh nhỉ? Dường như chúng ta cứ gặp nhau ở những nơi bất ngờ.”
Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ dò hỏi. “Cô… xuất hiện ở đây chắc hẳn không chỉ để ngắm cảnh.”
Tâm Nhi không trả lời trực tiếp. Cô mỉm cười, quay sang trò chuyện với một vài nhân vật quyền lực trong buổi tiệc, thu thập những thông tin ban đầu. Nhưng trong ánh mắt cô, Hạ Dịch Thần vẫn chiếm trọn, một sự hiện diện vừa kích thích vừa khiến cô cảnh giác.
Trong lúc mọi người chìm đắm trong rượu champagne và âm nhạc du dương, Tâm Nhi nhận ra một số người quen cũ liên quan đến gia tộc cũ đang xuất hiện. Đây là cơ hội hoàn hảo để cô quan sát, ghi nhớ hành vi, và đánh giá mức độ ảnh hưởng của họ. Cô di chuyển khéo léo giữa các bàn tiệc, trao đổi vài câu xã giao, nhưng vẫn để mắt đến từng cử chỉ, từng ánh nhìn của những người có thể là kẻ thù trong quá khứ.
Đột nhiên, một sự cố nhỏ xảy ra: ly rượu trên bàn Hạ Dịch Thần vô tình bị va chạm, rượu tràn ra sàn, gần như dính vào anh. Không một chút do dự, Tâm Nhi bước tới, dùng khăn tay lau giúp. “Anh ổn chứ?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng tinh tế.
Hạ Dịch Thần hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn cô với vẻ khó đoán. “Cô… quan tâm tôi à?” Anh hơi mỉm cười, giọng trầm, nhưng không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu.
Tâm Nhi nhún vai, nụ cười khẽ cong: “Chỉ là lịch sự.” Nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng những hành động nhỏ như vậy có thể tạo ra những rung động bất ngờ.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người bỗng gần hơn, dù vẫn được bọc trong lớp băng lạnh lùng của quyền lực và tính toán. Hạ Dịch Thần không rút lui; anh theo sát, quan sát, nhưng vẫn giữ khoảng cách, để Tâm Nhi cảm thấy vừa an toàn vừa có chút tò mò.
Buổi tiệc tiếp tục với những cuộc trò chuyện, ký kết hợp đồng, trao đổi thông tin kinh doanh. Tâm Nhi không bỏ lỡ một chi tiết nào, mỗi ánh nhìn, cử chỉ hay lời nói đều được ghi nhớ, phân tích. Trong lòng cô, kế hoạch báo thù từng bước được hình thành rõ ràng hơn. Mỗi người trong buổi tiệc là một mảnh ghép, và cô phải sắp xếp chúng thật khéo để tìm ra kẻ chủ mưu, đồng thời tránh bị phát hiện.
Khi ánh đèn chớp tắt, nhạc nền chuyển sang bản nhạc trữ tình, Hạ Dịch Thần tiến gần một lần nữa, giọng trầm nhưng đầy tò mò: “Cô… có biết rằng sự xuất hiện của cô khiến người ta chú ý nhiều hơn mức cần thiết không?”
Tâm Nhi mỉm cười nhẹ: “Tôi không đến đây để bị chú ý. Tôi đến đây để quan sát… và thu thập thông tin.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt lộ vẻ đánh giá: “Thú vị. Có vẻ cô không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.”
Khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng lung linh của buổi tiệc, Tâm Nhi cảm nhận một điều lạ: Hạ Dịch Thần không chỉ là người đàn ông quyền lực, mà còn là thử thách đầu tiên cô phải đối mặt. Anh vừa là đồng minh tiềm năng, vừa là biến số khó đoán.
Khi rời khỏi buổi tiệc, Tâm Nhi đi qua ban công nhìn xuống thành phố sáng rực, ánh mắt lạnh lùng nhưng rực lửa quyết tâm. Cô thầm nhủ: “Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Anh ta, những người kia… và cả âm mưu này, tôi sẽ nắm hết trong tay.”
Và trong bóng tối lung linh của thành phố, một cơn gió nhẹ mang theo mùi hương của đêm, như một lời nhắc: giữa quyền lực, thù hận và tình yêu, chỉ những ai đủ cứng cỏi mới có thể bước tới cuối cùng.