Sáng hôm sau, thành phố bắt đầu nhộn nhịp với tiếng còi xe và ánh sáng dịu của bình minh. Lâm Tâm Nhi bước vào sảnh văn phòng, chiếc túi xách đen thanh lịch treo trên vai, ánh mắt sắc lạnh như dao. Cô vừa nhận được báo cáo từ thám tử Phan Minh, bao gồm những thông tin sơ bộ về các đối tác liên quan đến vụ việc gia đình cô. Đây sẽ là ngày cô trực tiếp tiếp cận một vài nhân vật chủ chốt, những người có quyền lực trong ngành tài chính và bất động sản mà gia đình cô từng đối mặt.
Vừa bước vào phòng họp, cô cảm nhận một hơi thở khác thường từ phía cửa ra vào. Đôi mắt cô khẽ nhíu lại khi nhìn thấy một bóng người cao lớn, bước đi với dáng vẻ kiêu hãnh, ánh mắt dường như quét toàn bộ căn phòng, từng chi tiết nhỏ không lọt qua tầm nhìn của anh.
Hạ Dịch Thần.
Anh mặc vest đen vừa vặn, cà vạt màu xám tro, dáng vẻ lạnh lùng nhưng đầy uy quyền. Mái tóc chải gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm như có thể xuyên thấu tâm trí người đối diện. Khi ánh mắt anh chạm vào Tâm Nhi, một dòng điện lạ len qua người cô. Không phải sợ hãi, nhưng là một cảm giác vừa tò mò vừa cảnh giác.
Anh đi thẳng vào phòng họp, giọng trầm mà đầy uy lực: “Buổi họp bắt đầu.” Mọi người im lặng, tựa như từng lời nói của anh đều là luật lệ không thể bàn cãi. Tâm Nhi quan sát từ góc phòng, cảm giác vừa muốn lùi lại vừa muốn tiến gần. Đây là người đàn ông mà cô không thể đoán trước được, cả trong hành động lẫn suy nghĩ.
Trong suốt cuộc họp, Hạ Dịch Thần thể hiện khí chất một cách rõ ràng: anh phân tích số liệu nhanh chóng, nhận định vấn đề sắc bén, mỗi câu nói đều khiến mọi người phải dừng lại và suy nghĩ. Cô không khỏi thầm thán phục. Không chỉ là quyền lực, mà còn là trí tuệ, sự tinh nhạy và một thứ gì đó khiến người khác phải phục tùng.
Khi cuộc họp kết thúc, Hạ Dịch Thần đứng lên, ánh mắt lướt qua mọi người, rồi chậm rãi dừng lại ở Tâm Nhi. “Cô là ai?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng không hề hăm dọa, mà như một phép thử.
Tâm Nhi giữ bình tĩnh, đáp nhẹ nhàng: “Tôi chỉ là một nhà đầu tư mới, quan tâm đến lĩnh vực này.” Giọng cô đủ điềm tĩnh, ánh mắt không hề né tránh.
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò: “Nhà đầu tư… nhưng nhìn cô, tôi cảm giác không chỉ là đầu tư. Có phải cô còn ẩn chứa điều gì khác không?”
Cô mỉm cười, không trả lời trực tiếp. Hạ Dịch Thần nhìn cô, ánh mắt sắc như dao, dường như đang muốn đọc thấu mọi suy nghĩ, nhưng cũng không để lộ bất cứ biểu cảm nào ngoài vẻ tò mò pha chút thách thức.
Tâm Nhi cảm nhận một thứ áp lực lạ lùng: đứng trước anh, mọi người đều phải kiềm chế, nhưng cô biết bản thân không thể để lộ sơ hở. Cô phải vừa quan sát, vừa bảo vệ mình, vừa tìm kiếm cơ hội. Và cô nhận ra rằng, Hạ Dịch Thần không chỉ là CEO quyền lực — anh còn là biến số khó lường trong kế hoạch báo thù của cô.
Khi bước ra khỏi phòng họp, Hạ Dịch Thần đi sát theo, giọng trầm: “Cô nên cẩn thận với những gì mình theo đuổi. Đôi khi, những gì chúng ta nghĩ là lợi ích, lại có thể trở thành bẫy.”
Tâm Nhi ngẩng mặt, đôi mắt chạm vào mắt anh: “Tôi biết. Và tôi cũng biết cách đi qua bẫy mà không bị thương.”
Anh khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. “Thật thú vị.”
Trên đường rời văn phòng, Tâm Nhi cảm nhận rõ rệt sự khác biệt: đứng trước Hạ Dịch Thần, cô vừa tò mò, vừa cảnh giác. Anh không chỉ là người đàn ông quyền lực mà còn là thách thức đầu tiên mà cô cần vượt qua để hoàn thiện kế hoạch của mình.
Đêm đến, khi cô ngồi trước cửa sổ căn hộ, nhìn xuống thành phố sáng rực, Tâm Nhi tự nhủ: “Người đàn ông này… sẽ là đồng minh hay cản trở? Và liệu trái tim mình có đủ vững để không bị lung lay trước anh?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa ban công đêm. Trong ánh sáng dịu dàng, Tâm Nhi nhận ra một điều: Hành trình báo thù này không chỉ là trò chơi quyền lực, mà còn là bài toán về lòng tin, tình cảm và những rung động mà cô chưa từng biết cách kiểm soát.