em là báu vật của anh

Chương 6: Đồng minh bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, thành phố chìm trong ánh nắng vàng dịu. Lâm Tâm Nhi vừa rời khỏi văn phòng, tay cầm túi hồ sơ đầy chứng cứ mà cô vừa thu thập được. Mục tiêu của cô là tiếp cận một đối tượng chủ chốt trong vụ việc gia đình, một nhân vật quyền lực đứng phía sau âm mưu ngày xưa. Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị bước lên chiếc xe thuê, cảm giác bất an lập tức dâng lên: có ai đó theo sát cô từ phía sau.

Cô nhíu mày, bước nhanh hơn. Bước chân cô vừa vội, tiếng xe máy từ ngã rẽ gần đó gầm rú, một chiếc xe lao tới, định tránh nhưng không kịp. Tâm Nhi phản xạ cực nhanh, nhảy sang một bên, nhưng chiếc xe chao đảo và gần như đâm trúng cô.

“Cẩn thận!” một giọng nam vang lên.

Một bóng người lao tới, túm lấy tay lái chiếc xe, đẩy nó lệch khỏi quỹ đạo va chạm. Hạ Dịch Thần đứng đó, dáng người uy quyền, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tập trung. Chỉ trong vài giây, anh đã cứu cô khỏi nguy hiểm cận kề.

“Anh… cứu tôi sao?” Tâm Nhi thở hổn hển, tim đập nhanh.

Hạ Dịch Thần nhíu mày, ánh mắt dò xét cô một lần nữa. “Đúng. Cô không cẩn thận, có thể đã gặp nguy hiểm.” Giọng anh trầm, nhưng không hề trách móc.

Cô liếc nhìn xung quanh, phát hiện chiếc xe máy chạy biến mất vào đám đông. Một âm mưu, hay chỉ là một sự tình cờ? Tâm Nhi nhanh chóng nhận ra đây không phải vô tình: những người đứng sau âm mưu gia đình cô có thể đã biết cô trở về, và đang tìm cách tiếp cận hoặc đe dọa.

“Cảm ơn anh.” Cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô cảm thấy một luồng cảm xúc khó tả — vừa biết ơn vừa cảnh giác.

Hạ Dịch Thần nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm dõi theo cô: “Cô đi một mình mà không có ai bảo vệ sao? Cô biết nguy hiểm đang rình rập?”

Tâm Nhi hít một hơi thật sâu, giọng lạnh lùng: “Tôi có thể tự lo cho mình. Nhưng nếu anh muốn… anh có thể giúp tôi một lần nữa.” Câu nói này vừa thách thức vừa mở cửa cho anh tham gia.

Anh khẽ nhếch môi, vẻ mặt vừa lạnh vừa thích thú: “Một lần thôi. Nhưng từ giờ, cô nên cẩn thận hơn. Không phải mọi thứ ai cũng có thể kiểm soát.”

Trong những giờ tiếp theo, Hạ Dịch Thần và Tâm Nhi lần đầu hợp tác thực sự. Anh dùng mối quan hệ rộng của mình để truy tìm thông tin về người cầm đầu âm mưu, đồng thời đảm bảo an toàn cho cô trong khi cô thu thập chứng cứ. Cô nhận ra rằng, với anh bên cạnh, mọi bước đi trở nên an toàn hơn nhưng cũng đòi hỏi phải phối hợp nhịp nhàng.

Trong lúc theo dõi một nhân vật khả nghi, hai người đứng cạnh nhau trên ban công một tòa nhà cao tầng, ánh đèn thành phố phản chiếu lên khuôn mặt họ. Khoảng cách gần như vô tình khiến Tâm Nhi cảm nhận hơi ấm từ Hạ Dịch Thần, khiến tim cô loạng choạng.

Anh cất tiếng, giọng trầm nhưng dịu hơn: “Cô… không cần giấu mình quá kỹ. Tôi thấy cô rõ hơn bất cứ ai khác.”

Tâm Nhi hơi giật mình, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác. “Anh… không nên biết quá nhiều.”

Hạ Dịch Thần cười nhẹ, vẻ mặt nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc: “Càng biết, cô càng an toàn. Nhưng an toàn không đồng nghĩa với buông bỏ cẩn trọng.”

Đêm ấy, sau khi mọi công việc tạm ổn, hai người ngồi bên nhau tại một quán cà phê nhỏ, ánh đèn ấm áp soi bóng. Cô cảm nhận một thứ liên kết lạ thường: sự tin cậy vừa được hình thành, dù cả hai vẫn giữ khoảng cách.

“Cảm ơn anh… vì hôm nay.” Tâm Nhi nói, giọng nhẹ nhưng chân thành.

Hạ Dịch Thần nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nụ cười thoáng qua: “Một đồng minh bất ngờ. Nhưng nhớ, từ giờ, chúng ta phải hợp tác chặt chẽ. Bất cứ sơ hở nào cũng có thể khiến cô gặp nguy hiểm.”

Tâm Nhi gật đầu, cảm giác vừa an tâm vừa hồi hộp. Cô biết rằng hợp tác với Hạ Dịch Thần là cần thiết, nhưng đồng thời cũng là một thách thức lớn: anh có thể trở thành người cô dựa vào, cũng có thể là biến số làm kế hoạch báo thù thêm phức tạp.

Khi đêm buông xuống, ánh đèn thành phố rọi sáng những con phố tĩnh lặng, Tâm Nhi thầm nhủ: “Hành trình báo thù đã bước sang trang mới. Anh là đồng minh bất ngờ, nhưng trái tim tôi… phải đủ vững để không lung lay.”

Khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa hai người vừa bắt đầu hình thành: một sự tin cậy ngầm, xen lẫn tò mò, cảnh giác, và cả những rung động chưa ai thừa nhận. Một bước ngoặt vừa mở ra, vừa đầy thử thách, hứa hẹn nhiều tình huống sủng ngọt lẫn kịch tính trong các chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×