Thục Anh tỉnh giấc khi ánh nắng ban mai chiếu vào phòng khách, gay gắt một cách khó chịu. Đầu cô đau nhức vì ngủ sai tư thế trên sofa. Cô ngồi dậy, khẽ rên lên một tiếng mệt mỏi. Và rồi, cô khựng lại.
Một vật nặng và ấm áp trượt từ trên vai cô xuống. Đó là một chiếc áo khoác da màu đen. Cô cầm nó lên. Chiếc áo rất nặng, được làm từ da thật cao cấp, bên trong lót một lớp lông mềm mại. Và nó mang một mùi hương rất đặc trưng. Một mùi hương phức tạp của rượu whisky, thuốc lá đắt tiền, nước hoa nam tính và một chút mùi của chính anh. Một mùi hương của sự nổi loạn và quyền lực.
Đây là áo của Phan Vũ Khang.
Cô hoàn toàn tỉnh ngủ. Tối qua, anh ta đã về. Anh ta đã thấy cô ngủ ở đây. Và anh ta... đã đắp áo cho cô? Ý nghĩ này thật hoang đường. Một kẻ luôn xem cô như cái gai trong mắt, một kẻ luôn buông lời mỉa mai, tại sao lại làm một hành động... tử tế như vậy?
Chắc là anh ta sợ mình bị ốm rồi lại phiền phức đến anh ta thôi. Cô tự nhủ, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý nhất.
Cô gấp chiếc áo khoác lại một cách cẩn thận, trong lòng có một cảm xúc rối bời. Chiếc áo vẫn còn vương lại hơi ấm của anh, mang lại một cảm giác an toàn kỳ lạ mà cô không muốn thừa nhận. Cô nên làm gì với nó? Để lại trên sofa? Hay mang trả cho anh? Để lại thì có vẻ vô ơn. Nhưng mang trả thì phải đối mặt với anh, phải nói điều gì đó.
Sau một hồi đấu tranh, cô quyết định sẽ đối mặt. Cô không muốn nợ anh ta bất cứ điều gì, kể cả một hành động tử tế vô tình.
Cô ôm chiếc áo khoác, đi về phía phòng ngủ của anh. Cánh cửa phòng hé mở. Cô do dự một chút rồi gõ nhẹ.
Không có tiếng trả lời. Cô khẽ đẩy cửa nhìn vào. Anh vẫn đang ngủ say. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh lúc ngủ. Không còn vẻ bất cần, trào phúng. Hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, có vẻ anh cũng không có một giấc ngủ ngon. Trông anh lúc này không giống một thiếu gia ăn chơi, mà giống một người đàn ông bình thường, mệt mỏi. Vẻ yếu đuối hiếm hoi đó đã làm dịu đi sự phòng bị trong lòng cô.
Cô định lặng lẽ đặt chiếc áo lên ghế rồi rời đi, nhưng đúng lúc đó anh cựa mình, mở mắt. Ánh mắt anh còn chút mơ màng, nhưng khi nhìn thấy cô đứng trong phòng mình, nó lập tức trở nên sắc bén và đầy cảnh giác.
"Cô vào đây làm gì?" Anh ngồi dậy, giọng nói khàn khàn.
Thục Anh cảm thấy có chút lúng túng. Cô chỉ im lặng, đưa chiếc áo khoác về phía anh.
Anh nhìn chiếc áo, rồi nhìn cô, một tia bối rối thoáng qua trong mắt. Anh lập tức khoác lên mình vẻ lạnh lùng cố hữu. "Phòng khách tối qua lạnh. Cô mà bị ốm thì sẽ phiền phức cho tôi."
Một lời giải thích đúng như cô dự đoán. Một cái cớ vụng về.
Thay vì quay lưng bỏ đi như cô nghĩ mình sẽ làm, cô lại lên tiếng. "Cảm ơn anh."
Anh có vẻ ngạc nhiên trước lời cảm ơn của cô.
"Nhưng lần sau không cần đâu," cô nói tiếp, giọng nói bình thản. "Tôi không yếu đuối đến vậy. So với việc bị cảm lạnh, thì việc phải giải quyết những vấn đề ở PNJ còn khiến tôi đau đầu hơn nhiều."
Cô cố tình nhắc đến công việc, một chủ đề an toàn hơn để kéo cuộc nói chuyện ra khỏi sự ngượng ngùng.
Ánh mắt anh thay đổi. "Công ty vẫn còn khó khăn sao? Tôi tưởng cha tôi đã..."
"Vốn chỉ là một phần thôi," cô đáp, một cách tự nhiên. "Vấn đề lớn nhất là củng cố lại niềm tin của các nhà đầu tư và đối tác. Tối qua tôi phải xem lại báo cáo tài chính quý trước, có vài điểm bất thường trong dòng tiền mà tôi vẫn chưa tìm ra."
Cô đang nói chuyện với anh, không phải với tư cách một cô vợ hợp đồng, mà là một người làm kinh doanh.
Vũ Khang hoàn toàn bất ngờ. Anh chưa bao giờ nghĩ cô lại am hiểu về những chuyện này. Anh luôn cho rằng cô chỉ là một tiểu thư chỉ biết đến váy vóc và tiệc tùng.
"Bất thường ở đâu?" Anh hỏi, sự tò mò trong anh trỗi dậy.
"Ở các khoản chi cho nhà cung cấp nguyên liệu thô. Có vẻ như đã có sự chênh lệch giá lớn trong một thời gian dài."
Anh im lặng suy nghĩ một lúc. "Kiểm tra lại hợp đồng với nhà cung cấp đó đi. Có thể có một điều khoản ẩn về biến động giá mà người của cô đã bỏ qua. Hoặc tệ hơn, có nội gián."
Lời khuyên của anh sắc bén và đi thẳng vào vấn đề. Thục Anh sững lại. Anh ta không hề ngu ngốc như vẻ bề ngoài.
Đây là lần đầu tiên họ có một cuộc nói chuyện thực sự. Một cuộc nói chuyện không có sự mỉa mai, không có sự đối đầu. Chỉ là hai bộ óc kinh doanh đang cùng nhau phân tích một vấn đề. Một sự kết nối bất ngờ được hình thành trên một nền tảng mà cả hai đều không ngờ tới: công việc.
"Cảm ơn lời khuyên của anh." Thục Anh nói, lần này giọng nói đã có một sự tôn trọng thật sự. "Tôi sẽ kiểm tra lại."
Cô đặt chiếc áo khoác lên ghế. "Tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."
Nói rồi, cô quay người rời đi.
Vũ Khang ngồi trên giường, nhìn theo bóng lưng của cô. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi đã để lại trong anh một ấn tượng hoàn toàn khác. Con búp bê sứ này, có vẻ như bên trong không hề rỗng tuếch. Cô thông minh, sắc sảo và có một sự kiên định đáng nể.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy tò mò về cô vợ hợp đồng của mình. Một sự tò mò thực sự.