em nhân viên cửa hàng và anh quản lí

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ vẫn cảm thấy hơi lạnh buốt của kho chứa hàng luồn qua lớp áo khoác mỏng, nhưng điều khiến cô rùng mình hơn cả chính là những rung động bất thường sau cái chạm lưng lúc nãy. Cô cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh chóng, tập trung hoàn toàn vào tiếng "bíp" của máy quét, coi đó như một cái neo giữ cô lại với thực tại.

“Số lượng hộp sữa chua dâu tây loại đặc biệt có vẻ bị thiếu hụt,” An Hạ lầm bầm, ghi lại số liệu vào bảng kiểm kê. Cô quay lại phía lối đi chính, nơi Thiên Vũ đang đứng. Anh ta đang gọi điện thoại. Dù cố giữ giọng nhỏ, sự tức giận và thất vọng trong lời nói của anh vẫn vọng rõ trong không gian tĩnh mịch của hầm.

"Anh nói sao? Thợ sửa khóa hôm nay nghỉ đột xuất?… Tầng hầm không có chìa khóa phụ sao?… Được rồi, gọi người ngay lập tức."

An Hạ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô bước chậm rãi về phía anh.

Thiên Vũ cúp máy, vẻ mặt anh ta căng thẳng đến mức đáng sợ. Đôi mắt anh ta không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa thép vừa đóng.

"Có chuyện gì vậy, Quản lí Thiên Vũ?" An Hạ hỏi, cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng cô.

Thiên Vũ quay sang, hít một hơi sâu để lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng thất bại. "Lỗi của tôi. Lẽ ra tôi nên kiểm tra trước khi xuống. Cửa khóa từ tầng trên bị kẹt. Thợ sửa khóa thì nghỉ đột xuất."

An Hạ đứng lặng người. "Ý anh là... chúng ta bị nhốt ở đây sao?"

"Tạm thời là vậy," anh ta thừa nhận, giọng nói lạnh lùng đến mức còn hơn cả không khí xung quanh. "Tôi vừa gọi người đến, nhưng họ cần ít nhất một tiếng rưỡi để đến được đây. Cô biết đấy, giờ này khó gọi thợ."

Một tiếng rưỡi. Trong cái lạnh âm độ của kho chứa hàng. Chỉ có hai người.

An Hạ cảm thấy chân mình hơi run rẩy. Cô không sợ bóng tối, nhưng cô sợ cái lạnh thấu xương và sợ sự gần gũi không thể tránh khỏi với người đàn ông này trong khoảng thời gian dài đó.

"Chúng ta không thể gọi ai khác sao?" cô hỏi.

"Tôi đã gọi trợ lý, họ đang trên đường đến. Nhưng cô biết quy định của công ty, chỉ có tôi và cô biết mật mã khóa sổ. Tôi phải ở đây. Và cô cũng phải ở đây, An Hạ." Thiên Vũ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta không phải là sự xin lỗi, mà là sự chấp nhận lạnh lùng đối với tình huống này.

Cả hai quay lại nhìn xung quanh. Kho lạnh hẹp, những lối đi chỉ đủ cho một người. Họ đã mặc áo khoác đồng phục, nhưng nó không đủ sức chống chọi với cái lạnh của khu vực bảo quản đồ đông lạnh.

"Chúng ta cần tìm chỗ ít lạnh nhất," Thiên Vũ ra lệnh, và hành động ngay lập tức. "Khu vực hàng hóa khô ở góc kia. Nó cách xa máy lạnh chính."

Anh ta đi trước, nhanh chóng dọn dẹp một khoảng trống nhỏ giữa những chồng hộp carton đựng bánh quy và đồ hộp. An Hạ đi theo, tay cô không ngừng xoa vào nhau.

"Ngồi xuống đi," Thiên Vũ nói, chỉ vào hai chiếc pallet gỗ kê sát nhau. Anh ta tháo chiếc áo khoác ngoài đang mặc, là một chiếc áo khoác dạ mỏng nhưng chất lượng, và trải nó xuống.

"Không, Quản lí Thiên Vũ. Anh không cần phải..." An Hạ từ chối, cô không muốn nhận sự ưu ái cá nhân nào từ anh.

"Ngồi xuống, An Hạ," anh ta lặp lại, giọng nói không còn là một lời mời mà là một mệnh lệnh nhẹ nhàng. "Nếu cô bị cảm lạnh, cô sẽ không thể làm việc được vào ngày mai. Đó là tổn thất của cửa hàng. Cô muốn tôi ghi cô vào sổ kỷ luật vì cố ý làm mình đổ bệnh không?"

Cô biết đó chỉ là lời ngụy biện. Nhưng cô không thể phản kháng. An Hạ từ từ ngồi xuống, cảm nhận hơi ấm và mùi gỗ đàn hương đậm đặc hơn từ chiếc áo khoác của anh. Cái mùi đó như đang bao bọc lấy cô, vừa xa lạ vừa thân thuộc đến đáng sợ.

Thiên Vũ ngồi đối diện cô, không nói gì. Anh ta rút điện thoại ra, ánh sáng mờ ảo của màn hình chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh. Anh ta đang nhắn tin và sắp xếp công việc, cố gắng giữ mình bận rộn.

Nhưng An Hạ không thể rời mắt khỏi anh. Giữa không gian tĩnh lặng đó, cô nhìn thấy sự mệt mỏi và áp lực ẩn sau vẻ ngoài hoàn hảo của anh. Áo sơ mi của anh mỏng manh, và cô cảm thấy khó chịu thay cho anh.

Sau khoảng mười phút im lặng, sự lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm cả hai.

"Lạnh quá," An Hạ rùng mình, hai cánh tay ôm chặt lấy thân.

Thiên Vũ nhìn cô. Anh ta nhìn thấy đôi môi cô tái nhợt và hơi thở cô tạo thành những đám sương mờ liên tục. Anh ta không nói gì, mà chỉ hành động. Anh ta đứng dậy, đi đến một khu vực chứa chăn mền và đồ dùng ngủ nghỉ dự trữ mà cửa hàng bán, kéo ra hai chiếc chăn lông mỏng.

Anh ta đưa cho An Hạ một chiếc mà không nói một lời nào. Sau đó, anh ta quay lại chỗ ngồi của mình.

An Hạ mở chiếc chăn ra và quấn chặt lấy mình. Sự im lặng lại bao trùm.

Khoảng nửa giờ trôi qua, cái lạnh trở nên tê buốt. An Hạ nhận ra, dù đã quấn chăn, cô vẫn đang run rẩy không kiểm soát. Cô không thể chịu đựng được không khí này thêm nữa. Cô cần sự ấm áp. Cô cần...

Bất chợt, Thiên Vũ đứng dậy. Cô tưởng anh ta định đi kiểm tra cửa, nhưng anh ta lại đi đến bên cạnh cô, đứng ngay trước mặt.

"Dịch lại đây," anh ta nói khẽ, chỉ vào khoảng trống bên cạnh mình. "Ở đây lạnh hơn tôi tưởng. Chúng ta phải chia sẻ nhiệt độ cơ thể."

An Hạ ngước nhìn anh, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc. Anh ta đang đề nghị một sự gần gũi thể xác còn lớn hơn cả lần chạm lưng lúc nãy.

"Quản lí Thiên Vũ, tôi..."

"Đừng tranh cãi, An Hạ," anh ta ngắt lời, giọng nói không cho phép sự từ chối. "Đây là biện pháp sinh tồn cơ bản. Cô không muốn bị hạ thân nhiệt đâu. Và tôi cũng không muốn phải bế cô lên xe cứu thương vào buổi sáng."

Anh ta nói nghe có vẻ hợp lý, chuyên nghiệp, như thể đang phân tích một vấn đề kinh doanh. Nhưng khi anh ta ngồi xuống, cô cảm nhận được sự khác biệt. Anh ta ngồi rất gần, đến mức vai họ gần như chạm nhau.

"Quấn chăn lại," anh ta nói.

Họ cùng nhau quấn cả hai chiếc chăn quanh người, tạo thành một cái kén nhỏ ấm áp. Cô dựa vào anh một cách miễn cưỡng, nhưng ngay lập tức cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang mình, xua tan đi cái lạnh bên ngoài.

Sự gần gũi này hoàn toàn khác. Cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập nhẹ nhàng, cảm nhận được nhịp thở đều đặn của anh phả vào mái tóc mình. Mùi gỗ đàn hương bao trùm lấy cô hoàn toàn. Trong vòng tay anh, dù chỉ là sự "chia sẻ nhiệt độ cơ thể", An Hạ cảm thấy một sự an toàn chưa từng có.

Thiên Vũ hoàn toàn im lặng, anh ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng về phía trước. Nhưng An Hạ cảm thấy, ngay cả trong sự kiểm soát tuyệt đối đó, có một sự căng thẳng vô hình đang nảy nở.

"Tôi xin lỗi vì chuyện này," anh ta bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm khàn.

"Không sao ạ," An Hạ thầm thì. "Chúng ta sẽ ổn thôi."

Nhưng cả hai đều biết, trong cái kén ấm áp và chật hẹp này, họ sẽ không thể "ổn" được nữa. Sự kiểm soát đã bị phá vỡ. Bức tường ngăn cách đã bị tan chảy bởi cái lạnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×