Thời gian trong kho lạnh dường như trôi qua chậm chạp một cách tra tấn. Họ đã ở trong chiếc kén chăn lông đó được gần một tiếng. Mặc dù sự ấm áp của cơ thể Thiên Vũ đã xua đi cái lạnh bên ngoài, nhưng sự gần gũi này lại tạo ra một ngọn lửa căng thẳng hoàn toàn khác, âm ỉ và mãnh liệt.
An Hạ tựa đầu vào vai anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và đều đặn của trái tim anh qua lớp áo sơ mi. Mỗi lần cô hít thở, mùi gỗ đàn hương và mùi bạc hà thoang thoảng từ da thịt anh lại len lỏi vào khứu giác cô, khiến cô cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ. Cô cố gắng giữ mình không cử động, sợ rằng chỉ một sự xê dịch nhỏ cũng sẽ phá vỡ cái sự yên tĩnh đầy nguy hiểm này.
Thiên Vũ cũng im lặng. Anh ta giữ cánh tay phải cứng nhắc đặt trên đùi, không hề chạm vào cô, như thể đang cố gắng tự kiềm chế bản thân mình. Nhưng An Hạ có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng thớ cơ của anh. Đây không phải là sự thoải mái hay tình đồng nghiệp; đây là sự đấu tranh nội tâm.
"An Hạ," giọng Thiên Vũ đột ngột vang lên, trầm và khàn hơn bình thường.
"Vâng, Quản lí Thiên Vũ." Cô đáp lại, giọng cô thầm thì như sợ làm vỡ tan không khí.
"Cô… có lạnh không?"
Câu hỏi nghe có vẻ thừa thãi, nhưng nó lại là cánh cửa mở ra một cuộc đối thoại cá nhân đầu tiên của họ.
"Không, tôi ổn rồi. Cảm ơn anh." Cô nói, cố gắng đẩy sự chuyên nghiệp vào trong lời nói.
"Cô không cần phải gọi tôi là 'Quản lí Thiên Vũ' khi ở trong hoàn cảnh này," anh ta nói. "Nó không cần thiết. Cứ gọi tôi là Thiên Vũ."
Sự thay đổi này khiến An Hạ ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên một chút, để ánh mắt cô chạm vào khuôn mặt anh. Trong ánh sáng vàng vờn yếu ớt, cô thấy đôi mắt anh đang nhìn cô. Ánh mắt đó không còn sự nghiêm nghị thường thấy, mà có một sự dịu dàng pha lẫn tò mò.
"Thiên Vũ," cô lặp lại, giọng cô hơi ngập ngừng. Cái tên này phát ra từ miệng cô nghe thật khác lạ, thân mật một cách không nên có.
"Tốt hơn rồi," anh ta nói, một nụ cười gần như không tồn tại lướt qua môi anh. "Cô có muốn nói chuyện gì đó không? Sẽ dễ chịu hơn khi bị kẹt ở đây."
An Hạ nhún vai. "Tôi không biết nên nói gì. Công việc sao?"
"Không," anh ta lắc đầu. "Không nói về công việc. Cô có sở thích gì không? Ngoài việc đếm tiền và sắp xếp hàng hóa."
Cô mỉm cười nhẹ. "Tôi thích đọc truyện trên mạng, và trồng vài chậu cây nhỏ trên ban công."
"Tiểu thuyết ngôn tình?" anh ta hỏi, giọng anh ta chứa đựng một sự trêu chọc hiếm thấy.
"Cũng có. Đôi khi tôi tự viết một chút."
Thiên Vũ quay đầu hoàn toàn sang phía cô, sự ngạc nhiên hiện rõ. "Viết sao? Chủ đề là gì?"
"Chủ yếu là những câu chuyện về sự giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm. Những mối quan hệ phức tạp và hơi cấm kỵ một chút." Cô vô tình miêu tả chính mối quan hệ có thể có giữa họ, và cô ngay lập tức đỏ mặt. Cô cúi gằm mặt xuống vai anh.
Thiên Vũ nhận ra sự bối rối của cô. Anh ta không nói gì về chủ đề đó, nhưng thay vào đó, anh ta nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
"Cô có biết tại sao tôi lại chọn làm ở đây không, An Hạ?"
"Vì đây là cửa hàng của gia đình anh?"
Anh ta lắc đầu. "Không hoàn toàn. Tôi là con trai trưởng. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ ngồi trong phòng họp điều hành. Nhưng tôi chọn làm Quản lí ở đây, nơi tôi phải đối mặt với hàng hóa, khách hàng, và nhân viên như cô mỗi ngày." Anh ta thở dài, một hơi thở ấm áp phả vào mái tóc cô. "Tôi cần sự thực tế. Sự kiểm soát. Tôi cần mọi thứ phải rõ ràng, đúng quy tắc."
Anh ta dừng lại một chút, rồi nói khẽ hơn, gần như là một lời thú nhận. "Nhưng tôi đã học được một điều. Đôi khi, những thứ không nằm trong quy tắc lại là những thứ đáng nhớ nhất. Ví dụ như đêm nay."
Cơ thể An Hạ căng cứng lại. Cô cảm nhận được ý nghĩa ẩn sau lời nói của anh. Anh đang ám chỉ sự gần gũi thể xác này. Anh đang thừa nhận rằng cô đã phá vỡ sự kiểm soát mà anh luôn cố gắng duy trì.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng lần này khoảng cách giữa mặt họ rất gần. Quá gần. Chỉ còn một gang tay.
"Anh có hối hận vì đã xuống đây với tôi không?" cô hỏi, giọng nói đầy thách thức mà cô không hề hay biết mình có thể phát ra.
Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào cô. Khoảnh khắc này căng như dây đàn. An Hạ có thể nhìn thấy rõ rệt sự giằng xé trong đôi mắt anh. Một bên là logic, là luật lệ; một bên là ngọn lửa bí ẩn mà cô đã thấy lúc nãy.
Thay vì trả lời, Thiên Vũ đưa tay lên, ngón cái anh ta nhẹ nhàng chạm vào gò má lạnh buốt của cô. Cử chỉ đó, vừa dịu dàng vừa táo bạo, là sự phá vỡ ranh giới cuối cùng. Sự đụng chạm này không phải do vô tình hay vì công việc. Nó là cá nhân. Nó là một sự cám dỗ.
"Nếu tôi nói tôi hối hận, thì tôi đã nói dối, An Hạ," anh ta thì thầm, giọng anh ta trầm đến mức như một lời thề. Hơi thở anh ấm nóng và gấp gáp.
Cánh cửa thép vẫn đóng im lìm. Bên ngoài, không ai biết về sự "cấm kỵ" đang diễn ra trong cái kén ấm áp này. An Hạ cảm thấy cơ thể mình tan chảy dưới sự chạm nhẹ của anh. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc cho cảm xúc đang trào dâng.
Thiên Vũ nghiêng người tới. Mùi gỗ đàn hương bao trùm lấy cô hoàn toàn. Khoảng cách giữa họ biến mất. Anh đã ở rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh lướt qua môi cô.