Môi Thiên Vũ cách môi An Hạ chỉ còn vài milimet. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi bạc hà thoảng nhẹ từ hơi thở anh, một sự tương phản mãnh liệt với cái lạnh âm độ đang bủa vây họ.
An Hạ không thể cử động. Cô bị đóng băng, không phải vì cái lạnh, mà vì sự chờ đợi. Lý trí cô gào thét về những luật lệ, về sự nghiệp, về sự cấm kỵ giữa cấp trên và cấp dưới. Nhưng cơ thể cô, nằm gọn trong vòng tay anh và chiếc chăn ấm, lại hoàn toàn tuân phục ngọn lửa đang cháy trong cô. Cô muốn điều này. Cô muốn Thiên Vũ.
Đôi mắt Thiên Vũ chăm chú nhìn cô, anh không hề vội vã. Ánh mắt anh không chỉ là ham muốn đơn thuần, mà còn là sự thừa nhận—thừa nhận rằng anh đã hoàn toàn mất kiểm soát trước người con gái này, người mà anh luôn cố gắng giữ khoảng cách chuyên nghiệp.
Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón cái đang chạm vào má cô, lướt dọc xuống cằm, sau đó nâng cằm cô lên một chút. Cử chỉ dứt khoát nhưng đầy trìu mến.
"Anh không thể..." An Hạ thầm thì, nhưng giọng cô run rẩy không phải vì từ chối, mà vì khao khát.
"Anh biết," Thiên Vũ trả lời, giọng anh trầm khàn và gấp gáp. "Anh biết anh không nên."
Nhưng ngay sau lời thừa nhận đó, anh đã hành động. Anh cúi xuống, môi anh chạm lấy môi cô một cách dứt khoát, không chút do dự.
Đó là một nụ hôn lạnh lẽo như không gian xung quanh, nhưng lại bùng cháy dữ dội như ngọn lửa bị dồn nén. Thiên Vũ giữ gáy cô, kéo cô sát vào mình hơn, khiến chiếc chăn lông cuộn chặt cả hai. Anh không còn là người quản lí lạnh lùng, nghiêm khắc nữa. Anh là một người đàn ông bị áp lực, khao khát, và đang giải phóng tất cả sự căng thẳng bị dồn nén suốt bao lâu nay.
An Hạ đáp lại nụ hôn đó bằng tất cả sự bối rối và đam mê mà cô đã giấu kín. Những ngón tay cô bấu chặt vào cánh tay anh, cảm nhận được sức mạnh và sự rắn chắc dưới lớp áo. Nụ hôn càng lúc càng sâu, cuốn lấy cô như một cơn lốc xoáy. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, mọi suy nghĩ về công việc, luật lệ và sự đúng đắn đều tan biến. Giờ phút này, chỉ còn lại sự ấm áp của cơ thể anh, sự vội vã của hơi thở và vị bạc hà cay nồng trên môi.
Đúng lúc đó, một âm thanh lớn vang lên, kéo họ ra khỏi khoảnh khắc cuồng nhiệt.
"KÉT... RÈNG!"
Tiếng cánh cửa thép bị cạy mạnh và tiếng bản lề rít lên chói tai.
An Hạ và Thiên Vũ giật mình tách nhau ra, nhanh như hai nam châm bị đẩy lùi. An Hạ quay mặt đi, cả người run rẩy, đôi má cô nóng rực vì xấu hổ và bối rối.
Ánh sáng mạnh từ hành lang tầng trên rọi thẳng vào kho lạnh. Cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
"Quản lí Thiên Vũ! Anh có sao không? Chúng tôi đã gọi thợ khóa chuyên nghiệp đến ngay!" Giọng của trợ lý quản lí, Tuấn, vang vọng xuống.
Thiên Vũ đứng dậy ngay lập tức, lấy lại sự điềm tĩnh và vẻ nghiêm nghị gần như hoàn hảo. Anh vuốt lại mái tóc rối và chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhưng An Hạ có thể thấy sự lúng túng trong cách anh làm việc đó.
"Tôi ổn. Chỉ là khóa bị kẹt," Thiên Vũ nói, giọng anh ta đã trở lại bình thường—lạnh lùng và quyền lực. Anh ta quay lại nhìn An Hạ, người đang cuộn tròn trong chăn, cố gắng che đi gương mặt và sự bối rối của mình.
"An Hạ đã giúp tôi hoàn thành kiểm kê sơ bộ. Cô ấy hơi mệt vì lạnh. Tuấn, anh đưa An Hạ về trước. Tôi sẽ khóa sổ nốt phần còn lại."
"Vâng, Quản lí Thiên Vũ."
Tuấn chạy đến bên An Hạ. Anh ta không hề nhận ra sự căng thẳng giữa hai người. "Cô An Hạ, cô ổn chứ? Cô có vẻ lạnh quá."
An Hạ cố gắng đứng dậy, chiếc chăn trượt xuống vai cô. Cô nhìn Thiên Vũ lần cuối. Anh ta đang đứng dưới ánh đèn, đôi mắt anh ta không còn sự dịu dàng của vài phút trước, mà đã trở lại vẻ sắc bén, xa cách. Anh ta không nhìn cô nữa. Anh ta đang nhìn vào bảng kiểm kê, như thể nụ hôn vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Tôi... tôi ổn. Cảm ơn Tuấn," An Hạ lắp bắp.
Cô bước ra khỏi kho lạnh, đi qua cánh cửa thép mở rộng, và cảm thấy ánh sáng từ hành lang dường như chói mắt. Cô để lại chiếc chăn lông lại trên pallet gỗ, mang theo hơi ấm còn sót lại của Thiên Vũ và vị bạc hà trên môi.
Khi cô và Tuấn đi lên cầu thang, An Hạ nghe thấy giọng nói của Thiên Vũ vọng lại từ phía sau, dứt khoát, chuyên nghiệp: "Kiểm kê lại tất cả hàng hóa đông lạnh bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ. Báo cáo cho tôi trước 8 giờ sáng."
Không một lời nào về cô. Không một lời nào về nụ hôn.
An Hạ bước ra khỏi cửa hàng, hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo của thành phố lúc gần sáng. Cô cảm thấy đôi má mình vẫn nóng bừng, môi cô vẫn còn tê dại.
Cô biết, từ giây phút này trở đi, mối quan hệ giữa cô và Thiên Vũ đã thay đổi mãi mãi. Họ đã phá vỡ ranh giới của công việc, và sự gần gũi bất đắc dĩ kia đã tạo ra một sự cám dỗ không thể chối từ. Ngày mai, liệu họ có thể đối diện với nhau như những đồng nghiệp xa cách nữa không?