An Hạ không thể ngủ được. Ánh sáng lờ mờ từ đèn đường xuyên qua rèm cửa sổ phòng trọ của cô, không đủ để xua đi bóng tối, nhưng lại đủ để khiến cô phải đối diện với thực tại. Cô nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn nhưng không cảm thấy ấm áp. Tất cả những gì cô cảm nhận được là sự trống rỗng và một nỗi bối rối dai dẳng.
Môi cô vẫn còn tê dại, và vị bạc hà lạnh lẽo từ hơi thở Thiên Vũ vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi hình ảnh anh—sự nghiêm nghị bị phá vỡ, sự vội vã trong nụ hôn, và sự dứt khoát lạnh lùng khi anh quay lưng lại sau đó.
"Đừng nhúc nhích nữa... cứ đứng yên như vậy." Lời thì thầm của anh trong kho lạnh vang vọng trong đầu cô. Nhưng ngay khi cô đứng yên, anh lại là người rời đi trước.
An Hạ bật dậy. Cô đi thẳng vào phòng tắm, nhìn vào gương. Cô thấy một cô gái với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, và đôi môi hơi sưng đỏ một cách đáng ngờ. Cô tự nhủ, đó chỉ là cái lạnh. Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Thiên Vũ đã quay trở lại làm Quản lí nghiêm khắc của mình, và cô cũng phải quay lại làm Nhân viên Thu ngân vô hình. Mọi thứ phải trở lại bình thường.
Nhưng làm sao có thể bình thường được, khi cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp của anh hằn sâu vào da thịt?
7 giờ sáng. An Hạ phải có mặt để bắt đầu ca làm việc của mình. Cô mặc bộ đồng phục đã được ủi thẳng thớm, cố gắng khoác lên mình lớp vỏ bọc chuyên nghiệp nhất. Cô tự hứa với lòng mình sẽ không nhìn vào mắt anh, không nghĩ về đêm qua, và chỉ tập trung vào việc quét mã vạch.
Khi cô bước vào cửa hàng, không khí buổi sáng đông đúc và ồn ào khác hẳn với sự tĩnh lặng chết chóc của đêm qua. Mùi bánh mì nướng và cà phê lấn át đi mọi mùi hương khác, kể cả mùi gỗ đàn hương.
"Chào buổi sáng, An Hạ," Quản lí Thiên Vũ đang đứng ngay quầy tính tiền, nói chuyện với một nhân viên giao hàng.
An Hạ giật mình, cô suýt làm rơi chiếc túi xách. Anh ta ở đây, đứng ngay chỗ đã xảy ra mọi chuyện, như thể đang thách thức sự kiểm soát của cô.
Cô cúi đầu, giọng nói cô hơi nghẹn lại: "Chào buổi sáng, Quản lí Thiên Vũ."
Anh ta quay lại, nhìn cô. Ánh mắt anh ta lướt qua cô, hoàn toàn trống rỗng và chuyên nghiệp. Nó không phải là sự lạnh lùng hay tức giận, mà là sự giả vờ hoàn hảo. Anh ta đang giả vờ rằng cô chỉ là một nhân viên bình thường, và đêm qua chưa từng xảy ra.
"Cô đến sớm. Tốt," anh ta nói một cách dứt khoát, không hề đề cập đến tình trạng sức khỏe hay bất cứ điều gì liên quan đến kho lạnh. "Khu vực trưng bày hàng mới đang thiếu nhãn giá. Cô bắt đầu với việc đó."
"Vâng." An Hạ nhận lệnh và đi thẳng đến khu vực kệ hàng, cố gắng tránh xa quầy tính tiền.
Cô bắt đầu dán nhãn giá một cách máy móc, nhưng tâm trí cô không thể ngừng so sánh sự xa cách lạnh lùng này với sự gần gũi mãnh liệt chỉ vài giờ trước. Anh ta đang bảo vệ điều gì? Sự nghiệp của anh? Luật lệ của cửa hàng? Hay chỉ là sự kiểm soát cá nhân anh?
Bỗng nhiên, Thiên Vũ đi đến bên cạnh cô. Anh ta không nói gì, chỉ cúi xuống kiểm tra một chồng hàng hóa vừa được giao. Sự hiện diện của anh ta ngay lập tức khiến An Hạ căng thẳng. Cô cố gắng giữ tay mình không run, dán nhãn giá một cách chính xác.
"Cô làm việc khá hiệu quả, An Hạ," anh ta nói. Giọng anh ta nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Cảm ơn Quản lí Thiên Vũ," cô đáp lại.
"Cô có cần nghỉ ngơi không? Sau đêm qua?"
Câu hỏi của anh, dù được ngụy trang dưới vẻ quan tâm công việc, lại chứa đựng một sự cá nhân mà cô không thể bỏ qua.
"Tôi ổn. Chỉ là hơi lạnh thôi. Tôi đã... quên nó rồi," An Hạ nói dối một cách trắng trợn.
Thiên Vũ ngẩng đầu lên, anh nhìn cô chằm chằm. Lúc này, ánh mắt anh ta không còn giả vờ nữa. Có một sự thất vọng, hoặc có lẽ là sự thách thức, lướt qua đôi mắt sâu thẳm ấy.
"Thật sao?" Anh ta hỏi, giọng nói anh ta mang theo một sự căng thẳng nguy hiểm. "Cô quên nó nhanh đến vậy sao?"
Tim An Hạ đập dồn dập. Cô biết anh đang nói về gì. Anh không chỉ nói về cái lạnh. Anh đang nói về nụ hôn, về sự thân mật bị buộc phải có.
Cô quay sang đối diện với anh, sự giận dữ pha lẫn sự tổn thương khiến cô trở nên dũng cảm một cách bất ngờ.
"Chúng ta là nhân viên và quản lí, Thiên Vũ," cô nói, lần này cô dùng tên anh, không còn chức danh. "Chúng ta đã bị kẹt trong một tình huống ngoài ý muốn. Tôi không nghĩ rằng bất cứ điều gì xảy ra trong đêm đó nên được đưa ra khỏi kho lạnh. Đó là cách làm việc chuyên nghiệp."
Cô đã chọn cách giải quyết. Giả vờ. Chôn vùi.
Thiên Vũ nhìn cô rất lâu, rất sâu, như thể đang đọc từng suy nghĩ trong tâm trí cô. Anh ta gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi và có vẻ thất vọng.
"Được thôi, An Hạ," anh ta nói. "Nếu đó là quyết định của cô."
Anh ta quay đi, nhưng khi anh ta vừa rời khỏi cô một bước, anh ta dừng lại. Anh ta cúi xuống, nhặt một chiếc nhãn giá bị rơi gần chân cô.
"Nhãn giá bị thiếu một chút keo dán," anh ta nói một cách bình tĩnh, đưa nó cho cô. Nhưng khi tay họ chạm nhau một lần nữa—chạm rất nhẹ, chỉ là ngón tay—An Hạ cảm thấy cơ thể mình run lên. Đó là một sự nhắc nhở có chủ ý.
Thiên Vũ rời đi, và An Hạ đứng đó, tay cầm chiếc nhãn giá. Cô biết, mặc dù cô đã cố gắng dựng lại bức tường chuyên nghiệp, Thiên Vũ sẽ không để mọi thứ dễ dàng như vậy. Anh ta sẽ dùng chính sự chuyên nghiệp và quyền lực của mình để thách thức cô, và cô sẽ phải đối mặt với "Sự Cám Dỗ Từ Sự Gần Gũi Bất Đắc Dĩ" này mỗi ngày, ngay tại nơi làm việc tưởng chừng như an toàn nhất của mình.