Sự căng thẳng giữa An Hạ và Thiên Vũ không giảm đi, mà trở nên dày đặc hơn, giống như một dòng điện ẩn dưới lớp vải mịn của sự chuyên nghiệp. Kể từ sau đêm ở kho lạnh, Thiên Vũ dường như đã thay đổi lịch làm việc một cách bí ẩn. Anh ta không còn rời đi sớm nữa, mà thường xuyên nán lại cho đến ca làm việc của An Hạ, hoặc thậm chí là làm việc sát ca với cô.
An Hạ cố gắng giữ khoảng cách vật lý tối đa. Cô không bao giờ đi vào phòng làm việc của anh trừ khi được gọi, luôn giữ giọng điệu trung lập, và chỉ nhìn vào mắt anh trong chớp nhoáng khi cần thiết. Cô coi Thiên Vũ là một máy kiểm kê, một cái tên trên bảng chấm công, chứ không phải người đàn ông đã hôn cô điên cuồng trong bóng tối.
Nhưng Thiên Vũ lại là một đối thủ khó nhằn.
Anh ta không phá vỡ luật lệ. Anh ta chỉ uốn cong chúng.
Hôm nay là thứ Ba, ngày kiểm kê sổ sách và báo cáo doanh thu tuần. Đây là công việc thường do trợ lý hoặc kế toán viên thực hiện. Nhưng Thiên Vũ đột ngột ra lệnh.
"An Hạ," anh ta gọi, giọng nói vang lên dứt khoát qua bộ đàm. "Cô vào phòng làm việc của tôi ngay. Tôi cần cô đối chiếu dữ liệu doanh thu."
An Hạ hít một hơi thật sâu. Đã gần một tuần trôi qua, và cô đã tránh được việc vào không gian cá nhân của anh. Giờ phút này, không thể từ chối.
Cô bước vào phòng làm việc, căn phòng nhỏ, gọn gàng và luôn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương. Thiên Vũ đã ngồi sẵn ở chiếc bàn làm việc lớn, không gian chật hẹp của căn phòng bị lấp đầy bởi sự hiện diện của anh.
"Ngồi xuống đây," anh chỉ vào chiếc ghế đối diện anh.
An Hạ ngồi xuống. Giữa họ chỉ là một chiếc máy tính và những chồng giấy tờ.
"Đây là báo cáo tổng hợp. Cô cần đối chiếu từng mục nhỏ với dữ liệu thô của máy quét trong ngày thứ Bảy. Dữ liệu này rất nhạy cảm, không được mang ra ngoài. Vì vậy, cô sẽ làm việc ở đây, ngay tại bàn này." Anh nói, giọng điệu hoàn toàn nghiêm túc, không một chút biểu hiện cá nhân nào.
An Hạ biết anh ta đang cố tình. Cô là nhân viên thu ngân, công việc đối chiếu này không thuộc phạm vi của cô. Đây là một cái cớ hoàn hảo để buộc cô phải ở gần anh, trong không gian cá nhân của anh, trong nhiều giờ.
"Vâng, Quản lí Thiên Vũ," cô đáp, cố giữ giọng nói lạnh nhạt nhất có thể.
Cô bắt đầu làm việc. Công việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ, và cô cố gắng chôn vùi mình vào những con số. Nhưng sự hiện diện của Thiên Vũ không ngừng quấy rầy cô. Anh ta ngồi đối diện cô, làm việc riêng của mình trên laptop.
Anh ta không nhìn cô. Anh ta không nói chuyện. Nhưng An Hạ cảm nhận được hơi thở anh, nghe thấy tiếng lật giấy, tiếng gõ phím nhẹ nhàng của anh. Cô bị phân tâm bởi chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay anh, chiếc cà vạt nới lỏng một chút sau cổ áo, hay chỉ đơn giản là cách ánh đèn hắt lên mái tóc đen nhánh của anh.
Một lúc sau, Thiên Vũ đứng dậy. Cô tưởng anh đi ra ngoài, nhưng anh ta chỉ đi vòng ra sau lưng cô, tiến đến chiếc máy in.
Vị trí của máy in khiến anh ta phải đứng rất gần An Hạ, đến mức vai anh ta gần như chạm vào lưng ghế cô. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc, thứ mùi cô đã cố gắng lãng quên, ngay lập tức xộc vào khứu giác cô.
Anh ta in tài liệu. Tiếng máy in xè xè vang lên giữa sự im lặng.
"Anh có thể lấy giúp tôi cốc nước không, An Hạ?" Thiên Vũ đột ngột hỏi, anh ta vẫn đứng ngay sau lưng cô.
"Vâng." An Hạ giật mình, vội vàng đứng dậy.
Khi cô đứng lên, cô phải xoay người. Do không gian quá hẹp, và Thiên Vũ vẫn đứng sát máy in, cô gần như phải ép sát cơ thể mình vào anh để đi qua. Lần này, không phải lưng chạm lưng. Ngực cô suýt chạm vào cánh tay anh, và An Hạ cảm thấy cơ thể mình nóng bừng.
Cô nhanh chóng lách qua. Khi đi ngang, cô nghe thấy tiếng Thiên Vũ hít một hơi rất sâu, như thể anh ta đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Cô ra ngoài lấy nước, cố gắng làm cho hành động này kéo dài nhất có thể để lấy lại sự bình tĩnh.
Khi An Hạ quay lại, Thiên Vũ đã ngồi vào chỗ cũ. Cô đặt cốc nước xuống bàn.
"Cảm ơn," anh ta nói. Anh ta không nhìn cô, mà tập trung vào tài liệu.
An Hạ quay lại chỗ ngồi của mình. Cô cố tình ngồi xa mép bàn hơn một chút, để không phải đối diện quá gần với anh.
Thiên Vũ nhận thấy sự cảnh giác của cô. Anh ta im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt không thể giải mã.
"Dữ liệu doanh thu có một sai sót nhỏ, An Hạ," anh ta nói. "Số liệu này rất quan trọng. Cô cần làm việc này chính xác. Tôi cần cô phải tập trung."
Anh ta đưa tay ra, gõ ngón trỏ vào một mục trên bảng tính của cô. Ngón tay anh ta lướt qua màn hình, sau đó dừng lại ngay sát ngón tay của An Hạ. Màn hình lạnh lẽo, nhưng đầu ngón tay anh ta lại ấm nóng một cách bất thường.
"Cô đang để ý điều gì vậy?" anh ta hỏi. Giọng anh ta không còn là chất vấn công việc, mà là chất vấn cá nhân. "Cô không tập trung vào con số, mà đang bận tâm đến việc anh ngồi đây sao?"
An Hạ giật tay lại, mặt cô đỏ bừng. "Tôi... tôi đang tập trung. Tôi sẽ sửa ngay."
"Không cần phải tự lừa dối mình," Thiên Vũ nói, gõ nhẹ vào tài liệu. "Tôi biết cô không quên được. Tôi cũng vậy."
Anh ta đứng dậy, lần này anh ta đi đến cửa sổ, quay lưng lại với cô.
"Chúng ta đã thỏa thuận là chuyên nghiệp, An Hạ," cô nhắc nhở anh, giọng cô run rẩy.
"Đúng. Tôi đang làm việc chuyên nghiệp đây," Thiên Vũ quay đầu lại, môi anh ta nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. "Tôi đang tạo điều kiện để cô quen với sự hiện diện của tôi. Bởi vì An Hạ," anh ta nhấn mạnh tên cô, "cô là nhân viên giỏi nhất của tôi, và tôi cần cô làm việc sát cánh với tôi, thường xuyên hơn nữa."
Lời nói của anh ta là sự lạm dụng quyền lực trắng trợn và tinh vi nhất mà cô từng thấy. Anh ta đang sử dụng công việc để tạo ra sự thân mật mà cô đã cố gắng phủ nhận.
An Hạ không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ biết rằng, trò chơi này vừa mới bắt đầu, và cô đã bị cuốn vào vòng xoáy cám dỗ mà chính người quản lí của cô tạo ra.