Sự kiện đối chiếu sổ sách trong phòng làm việc của Thiên Vũ đã diễn ra suốt hai ngày liên tiếp. An Hạ phải thừa nhận rằng, cô đã quen dần với mùi gỗ đàn hương và sự hiện diện mạnh mẽ của anh. Cô vẫn giữ khoảng cách, nhưng sự cảnh giác của cô đã chuyển thành một sự chờ đợi âm thầm. Cô chờ đợi xem anh sẽ làm gì tiếp theo, và cô tự ghét bản thân vì sự chờ đợi đó.
Sáng thứ Sáu. Khi An Hạ vừa đến ca, Thiên Vũ đã gọi cô vào phòng làm việc. Lần này, anh ta không nói về sổ sách.
"Hôm nay, cô sẽ đi cùng tôi," Thiên Vũ tuyên bố, giọng điệu dứt khoát như một mệnh lệnh không thể thương lượng.
An Hạ nhướng mày: "Đi đâu, Quản lí Thiên Vũ?"
"Cuộc họp giao ban quý tại Trụ sở chính. Trợ lý của tôi bị ốm, và tôi cần cô tham gia để ghi chép và nắm bắt các thay đổi về quy trình kiểm kê mới. Cô có mười lăm phút để chuẩn bị. Đây là công việc khẩn cấp."
An Hạ cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Trụ sở chính. Nơi có nhiều người biết Thiên Vũ là ai, và biết cô chỉ là một nhân viên thu ngân nhỏ bé. Hơn nữa, đây là cơ hội để họ ở cùng nhau trong một chiếc xe, trong một môi trường hoàn toàn khác, tách biệt khỏi ánh đèn neon quen thuộc của cửa hàng.
"Nhưng... tôi có phải mặc đồng phục không?" cô hỏi, nhìn xuống bộ đồng phục xanh nhạt của mình.
Thiên Vũ mỉm cười nhạt. Nụ cười hiếm hoi và nguy hiểm đó khiến cô cảm thấy bất an. "Không cần. Mặc bất cứ thứ gì cô cảm thấy thoải mái và chuyên nghiệp. Tôi sẽ chờ cô ở bãi đỗ xe."
An Hạ nhanh chóng về nhà thay quần áo. Cô chọn một chiếc váy công sở màu xám than đơn giản, kín đáo và chuyên nghiệp nhất có thể. Cô không muốn bất cứ ai tại Trụ sở chính hiểu lầm về vị trí hay mối quan hệ của cô.
Khi cô đến bãi đỗ xe, Thiên Vũ đã đứng cạnh chiếc xe hơi màu đen sang trọng của mình. Anh ta không còn mặc áo sơ mi trắng đơn thuần mà là một bộ vest công sở lịch lãm. Anh ta nhìn hoàn toàn khác biệt, quyền lực và xa cách đến kinh ngạc.
"Cô đến đúng giờ," anh nói, mở cửa ghế phụ cho cô.
Suốt chuyến đi, không khí trong xe rất yên tĩnh. An Hạ cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đôi mắt cô lại vô tình phản chiếu hình ảnh Thiên Vũ đang tập trung lái xe. Bàn tay anh đặt trên vô lăng, mạnh mẽ và kiểm soát. Cô nhớ đến cảm giác bàn tay ấy đã chạm vào má cô trong kho lạnh.
Khi đến Trụ sở chính, sự căng thẳng tăng lên gấp bội.
"Luôn đi sát cạnh tôi," Thiên Vũ ra lệnh. "Không trả lời bất cứ ai trừ khi tôi cho phép. Cô là trợ lý tạm thời của tôi, và cô cần thể hiện sự nghiêm túc."
Anh ta đi trước, An Hạ đi theo sát phía sau, cô cảm thấy như một cái bóng. Cô cảm nhận được những ánh mắt tò mò từ các nhân viên khác hướng về phía họ. Thiên Vũ, người đàn ông quyền lực và độc thân, đang đưa một nhân viên lạ mặt từ một cửa hàng tiện lợi lên Trụ sở.
Họ bước vào khu vực thang máy. Đây là thang máy riêng dành cho quản lý cấp cao.
"Phòng họp ở tầng 35," Thiên Vũ nói, nhấn nút.
Cánh cửa thép nặng nề đóng lại. Thang máy bắt đầu đi lên với tốc độ chóng mặt. Mùi nước hoa gỗ đàn hương của Thiên Vũ trở nên đậm đặc hơn trong không gian kín mít này.
An Hạ đứng sát vào góc, cố gắng tạo ra khoảng cách, nhưng thang máy này quá nhỏ.
"Cô có vẻ căng thẳng," Thiên Vũ nói, giọng anh ta rất gần.
"Không có gì ạ. Tôi chỉ đang cố gắng nhớ lại tài liệu kiểm kê," An Hạ nói dối.
Thiên Vũ quay sang, chống tay vào thành thang máy ngay phía trên vai cô. Anh ta dồn cô vào góc, một cách kín đáo nhưng hoàn toàn có chủ ý. Khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến mức An Hạ cảm nhận được hơi ấm từ ngực anh.
"Không cần phải giả vờ," anh ta thì thầm, giọng anh ta trầm và nguy hiểm. "Ở đây không có ai ngoài chúng ta. Cô không cần phải đeo mặt nạ."
An Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào anh. Cô thấy sự đùa cợt, sự thách thức, và một ngọn lửa bị kìm nén trong đôi mắt ấy.
"Anh muốn gì, Thiên Vũ?" cô hỏi, giọng cô gần như tuyệt vọng.
"Tôi muốn cô trung thực. Với tôi, và với chính cô," anh ta nói. "Nụ hôn đó... nó có ý nghĩa gì với cô?"
Câu hỏi của anh ta đánh thẳng vào điểm yếu của cô. An Hạ cúi đầu xuống, tránh ánh mắt anh.
"Nó là một sai lầm. Một hành động bốc đồng vì quá lạnh," cô nói, cố gắng tìm lại sự kiểm soát.
Thiên Vũ cười khẽ, một âm thanh quyến rũ và đầy quyền lực. Anh ta nghiêng người xuống thấp hơn.
"Thật sao?" anh ta hỏi, giọng anh ta trở nên khàn đặc. "Vậy thì, tại sao mỗi lần tôi ở gần cô, tôi lại thấy cô run rẩy? Cô run vì lạnh, hay vì sự kích thích, An Hạ?"
Anh ta đưa bàn tay lên, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, nơi mạch máu đang đập mạnh.
Đúng lúc đó, thang máy "KÉC" một tiếng và dừng lại.
"Tầng 35. Chúc Quản lí Thiên Vũ một ngày làm việc hiệu quả." Giọng nói máy móc, lạnh lùng vang lên.
Thiên Vũ ngay lập tức lùi lại, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị của một Quản lí cấp cao. Anh ta nhìn cô lần cuối, một cái nhìn đầy thách thức và hứa hẹn.
"Mau ra ngoài," anh ta ra lệnh, hoàn toàn chuyển sang giọng điệu chuyên nghiệp. "Chúng ta không thể đến muộn."
An Hạ bước ra khỏi thang máy. Cô đi qua hành lang sang trọng, nhưng tâm trí cô vẫn quay cuồng. Cô biết anh đã không chỉ dùng quyền lực để đưa cô đến đây, mà còn để tra tấn cô, để đẩy cô đến giới hạn của sự kiểm soát. Và anh ta đã thành công.