em nhân viên cửa hàng và anh quản lí

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp ở tầng 35 rộng lớn và được thiết kế theo phong cách tối giản, hiện đại. Ánh sáng trắng lạnh lẽo càng làm nổi bật sự nghiêm túc và cấp bậc của những người tham dự. An Hạ, trong chiếc váy công sở xám than của mình, cảm thấy lạc lõng giữa những bộ vest đắt tiền và những chiếc đồng hồ vàng lấp lánh.

Thiên Vũ đưa cô đến vị trí của mình tại chiếc bàn dài.

"Cô ngồi đây, ngay cạnh tôi," anh nói. "Chuẩn bị ghi chép. Tập trung vào những thay đổi về quy trình nhập kho và quản lí tài chính."

An Hạ ngồi xuống, đặt cuốn sổ và chiếc bút của mình ra. Cô cảm thấy áp lực từ những ánh mắt xung quanh đang dán vào cô. Họ đang tự hỏi cô là ai, và tại sao một người Quản lí cấp cao như Thiên Vũ lại đưa một cô gái trẻ, lạ mặt, không có chức danh rõ ràng đến cuộc họp quan trọng này.

Cuộc họp bắt đầu. Các vị lãnh đạo lần lượt trình bày báo cáo của mình. Thiên Vũ, ngồi thẳng lưng và lịch lãm, trông như một vị thần kiểm soát. Anh ta đặt tay lên bàn, gõ nhẹ ngón trỏ vào mặt bàn theo một nhịp điệu đều đặn, một thói quen thể hiện sự tập trung cao độ.

An Hạ cố gắng tập trung ghi chép, nhưng sự gần gũi của Thiên Vũ khiến cô khó thở. Vai họ gần như chạm vào nhau, và cô có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh tỏa ra.

Khoảng nửa giờ trôi qua, một vị Giám đốc Điều hành đặt câu hỏi về dữ liệu kiểm kê của chuỗi cửa hàng. Thiên Vũ phải trình bày một cách chi tiết. Anh ta nói về sự chính xác, về việc kiểm soát thất thoát, và sự cần thiết phải có những nhân viên tỉ mỉ và đáng tin cậy.

Trong lúc anh ta trình bày, anh ta cúi xuống, thì thầm vào tai An Hạ: "Cô đã ghi chép cẩn thận chứ? Đừng bỏ sót chi tiết nào."

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào vành tai cô, khiến một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô. An Hạ gật đầu mà không ngẩng lên. Cô biết, anh ta chỉ đang tạo cớ để gần gũi cô.

Sau khi trình bày xong, Thiên Vũ quay lại chỗ ngồi, tập trung lắng nghe những ý kiến phản hồi. Anh ta vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp hoàn hảo, nhưng An Hạ cảm nhận được sự thay đổi tinh tế dưới gầm bàn.

Trong khi mọi người đang tranh luận sôi nổi về một vấn đề tài chính, Thiên Vũ đặt tay xuống gầm bàn. Ngay sau đó, ngón tay anh chạm nhẹ vào đầu gối của An Hạ.

An Hạ giật mình, suýt làm rơi bút. Cô ngước mắt lên nhìn anh. Thiên Vũ vẫn nhìn thẳng vào người đang phát biểu, nét mặt anh ta hoàn toàn nghiêm túc và không hề có một chút biểu cảm thừa thãi. Không ai trong phòng họp có thể nghi ngờ hành động của anh.

Anh ta lại chạm vào đầu gối cô, lần này là một cú chạm dứt khoát hơn, một cách vuốt ve chậm rãi trên lớp vải mỏng của chiếc váy cô.

An Hạ cảm thấy máu dồn lên mặt. Cô siết chặt cây bút trong tay, cố gắng giữ cho gương mặt mình không lộ vẻ bối rối. Cô muốn rụt chân lại, nhưng sự di chuyển nhỏ nhất cũng sẽ khiến mọi người chú ý.

Cô hạ tay xuống dưới gầm bàn, tìm cách ngăn cản anh. Ngay khi cô chạm vào tay anh, Thiên Vũ nắm lấy tay cô. Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ. Anh ta đan những ngón tay mình vào ngón tay cô, giữ chặt.

Tất cả diễn ra dưới gầm bàn, hoàn toàn bí mật.

Anh ta đang thực hiện một hành động thân mật một cách công khai, ngay giữa cuộc họp quan trọng nhất, nơi sự chuyên nghiệp là tuyệt đối. Anh ta đang thách thức cô, và thách thức cả những luật lệ mà anh ta luôn tôn sùng.

An Hạ nhìn lên, cô thấy anh vẫn đang lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu với người phát biểu. Anh ta thậm chí còn khẽ mỉm cười đồng tình với một nhận định nào đó. Anh ta hoàn toàn kiểm soát được tình hình bên trên bàn, trong khi tạo ra một cơn bão cảm xúc dưới gầm bàn.

Sự trơ trẽn, sự táo bạo này khiến An Hạ vừa tức giận vừa bị kích thích mãnh liệt. Cô là một nhân viên cấp dưới, cô không thể làm gì. Cô không thể la lên, không thể rút tay ra mà không gây chú ý. Cô bị bắt giữ bởi bàn tay anh, ngay giữa một cuộc họp quan trọng.

Cô cố gắng siết tay anh, truyền đi thông điệp: Dừng lại.

Nhưng Thiên Vũ siết tay cô mạnh hơn, như một lời khẳng định: Anh không dừng lại.

"Đúng vậy," Thiên Vũ đột ngột lên tiếng, ngắt lời người đang phát biểu. "Tôi đồng ý với ý kiến của cô Mai. Chúng ta cần có một quy trình kiểm soát nhân sự chặt chẽ hơn... đặc biệt là những người có khả năng xử lí dữ liệu nhạy cảm."

Anh ta nói những lời hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng dưới gầm bàn, anh ta vuốt nhẹ ngón cái lên mu bàn tay cô, một hành động đầy trìu mến và khiêu khích.

An Hạ cảm thấy toàn thân mình nóng ran. Cô biết, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị phát hiện. Sự nguy hiểm đó lại càng làm tăng thêm sự kích thích bị cấm đoán.

"Tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc phiên thảo luận này ở đây," Thiên Vũ nói, anh ta thu tay lại khỏi tay cô.

An Hạ nhanh chóng rút tay về. Cô nhìn xuống cuốn sổ ghi chép, cố gắng bình ổn nhịp thở. Cô biết, anh ta đã dừng lại chỉ vì cuộc họp kết thúc.

"An Hạ," Thiên Vũ quay sang cô, ánh mắt anh ta đã trở lại sự nghiêm nghị thường ngày. "Cô đã ghi chép đầy đủ chứ? Chúng ta cần lập tức trở về cửa hàng để cập nhật thông tin."

"Vâng, Quản lí Thiên Vũ," cô đáp, giọng nói cô hơi khàn và run rẩy.

Cô biết, hành động dưới gầm bàn đó không phải là một sự cố. Đó là một lời tuyên chiến. Anh ta đã sử dụng quyền lực của mình để kiểm soát cô, để chứng minh rằng cô không hề quên đi đêm hôm đó, và anh ta có thể chạm vào cô bất cứ khi nào anh ta muốn, ngay cả trong môi trường công cộng nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×