Sau sự cố suýt chạm nhau ở phòng khách tối qua, Hạ Băng đã đặt ra một quy tắc nghiêm ngặt cho bản thân: Giữ khoảng cách vật lý và tâm lý tuyệt đối.
Tuy nhiên, việc này nói dễ hơn làm. Căn nhà vốn rộng lớn nay bỗng trở nên chật chội. Cô cảm thấy sự hiện diện của Thiên Minh ở khắp mọi nơi—từ mùi sữa tắm bạc hà vương lại trong phòng tắm chung, đến tiếng nhạc rock nhẹ nhàng phát ra từ phòng anh ta.
Sáng hôm sau, Hạ Băng cố tình mặc một chiếc áo sơ mi cài kín cổ và quần jeans, hoàn toàn trái ngược với phong cách thoải mái, gợi cảm thường ngày. Cô quyết tâm giữ vững hình tượng chị dâu đoan trang, nghiêm túc.
Nhưng sau bữa trưa, khi cô lên phòng làm việc một lúc, mọi sự đề phòng bắt đầu lỏng lẻo. Cái nóng oi ả của buổi chiều, cộng với sự cô độc khi làm việc đã khiến cô buông lỏng cảnh giác. Cô trút bỏ chiếc áo sơ mi gò bó, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ cotton trắng mỏng.
Đến tối, khi công việc kết thúc, cô lại rơi vào thói quen cũ. Hoài Nam vắng nhà, cô không cần phải đóng vai ai cả.
Hạ Băng vào phòng thay đồ. Cô chọn một chiếc váy ngủ lụa khác, màu kem, với phần cổ khoét sâu hình chữ V và chất liệu mỏng manh, mềm mại, gần như trong suốt dưới ánh đèn. Chiếc váy này là món quà từ Hoài Nam, nhưng nó quá táo bạo đến mức anh ta cũng hiếm khi nhìn cô mặc.
Cô tự nhủ, chỉ cần cô ở trong phòng, sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, vào khoảng chín giờ tối, cơn khát bỗng nhiên ập đến. Cô cần một chai nước lạnh từ tủ lạnh.
Hạ Băng bước xuống bếp, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của vị khách không mời đang ở nhờ. Cô đi lại nhẹ nhàng, tấm lụa mềm mại lướt trên da, thắt lưng mềm mại của chiếc váy buông hờ, để lộ gần hết đường cong cơ thể.
Đúng lúc cô mở tủ lạnh, ánh đèn neon trắng chiếu rọi, làm chiếc váy kem gần như tan biến, chỉ còn là một lớp mờ ảo phủ lên làn da trắng ngần.
Thiên Minh bước vào bếp. Anh ta vừa gọi điện thoại xong, gương mặt còn chút vẻ cáu kỉnh. Nhưng khi ánh mắt anh ta chạm vào Hạ Băng, tất cả sự bực bội đó tan biến, thay bằng một ánh mắt sắc lẹm, cháy bỏng.
Hạ Băng quay người lại. Tim cô hẫng một nhịp.
"Minh! Em... em chưa ngủ sao?" Cô vội vã nắm lấy vạt váy trước ngực, nhưng hành động đó chỉ càng làm nổi bật vẻ xấu hổ và gợi cảm của cô.
Thiên Minh không trả lời. Anh ta đứng yên ở cửa bếp, như một con sư tử đang theo dõi con mồi. Ánh mắt anh ta không hề né tránh, mà quét thẳng vào đường cong cơ thể cô. Ánh mắt đó trần trụi đến mức Hạ Băng cảm thấy mình như đang bị lột sạch dưới ánh đèn bếp lạnh lẽo.
Anh ta nhìn chằm chằm vào vòng ngực đầy đặn đang ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng manh, rồi từ từ di chuyển xuống vòng eo thon gọn và đường cong hông đang được chiếc váy ôm sát.
"Chị dâu. Lại là váy này à?" Thiên Minh thong thả bước tới, mỗi bước chân đều mang theo một áp lực vô hình.
"Nó... nó là đồ ngủ." Hạ Băng lắp bắp. Cô cảm thấy da thịt mình như đang nóng rát dưới cái nhìn của anh ta.
"Đồ ngủ của chị... lúc nào cũng khiến người ta mất ngủ." Thiên Minh đứng đối diện cô, gần đến mức Hạ Băng phải ngửa đầu lên nhìn anh ta.
Cô cảm nhận được sự phẫn nộ và sự hấp dẫn đang giằng xé trong lòng. Cô muốn tát vào gương mặt đẹp trai nhưng quá vô lễ này, nhưng cô lại bị đóng băng bởi sức hút giới tính mạnh mẽ tỏa ra từ anh ta.
"Thiên Minh, em nên tôn trọng chị dâu của em. Chị đã kết hôn." Hạ Băng hạ giọng, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm khắc của người lớn.
Anh ta nhếch mép, một nụ cười nửa vời xuất hiện. "Em tôn trọng chứ. Em tôn trọng vẻ đẹp của chị, và sự... vô tư của chị khi chị quyết định mặc nó xuống bếp lúc này."
Anh ta đưa tay lên, không chạm vào cô, mà chỉ chạm vào không khí cách bờ vai trần của cô vài milimet.
"Chị biết không, chị dâu. Cái váy này... nó không che được gì cả. Em có thể thấy... gần như mọi thứ."
Hạ Băng giật mình. Cô cảm thấy xấu hổ tột độ, nhưng đồng thời, một cảm giác kích thích cấm kỵ đang râm ran dưới da thịt. Sự dâm dục không phải chỉ đến từ hành động, mà còn đến từ lời nói trần trụi và sự khiêu khích bằng ánh mắt này.
Anh ta bỗng nhiên cúi người xuống, khuôn mặt anh ta chỉ cách cô vài phân. Đôi mắt hổ phách của anh ta giờ đây rực sáng trong bóng tối.
"Anh Nam đi công tác, chị cô đơn lắm đúng không?"
Câu hỏi đó như một cái gai nhọn đâm vào trái tim Hạ Băng. Nó đánh trúng vào điểm yếu sâu kín nhất của cô.
"Không liên quan đến em."
"Có chứ," Thiên Minh thì thầm. Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai cô. "Em là em rể. Em là người duy nhất có thể thấy chị như thế này, ở nhà này, trong đêm nay."
Sau đó, anh ta lùi lại một bước, hành động lịch sự đến đáng ngờ. Anh ta lấy một chai nước suối từ tủ lạnh, mở nắp và uống một ngụm lớn, cơ yết hầu anh ta lên xuống mạnh mẽ dưới ánh đèn. Hành động đơn giản đó lại mang một vẻ hoang dã và khiêu gợi khó tả trong mắt Hạ Băng.
"Chị dâu, em biết chị khó chịu. Nhưng... đừng mặc đồ như thế này nữa. Hoặc là," anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa đó, "chỉ mặc nó khi chị đã khóa trái cửa phòng. Vì em..."
Anh ta ngừng lại một giây, nhấp một ngụm nước nữa.
"... Em sợ em sẽ không kiềm chế được."
Lời thú nhận thẳng thắn, không chút che đậy đó đã đánh trúng Hạ Băng. Cô không biết nên tức giận hay nên cảm thấy thích thú với sự nguy hiểm này.
Hạ Băng cố gắng lấy lại sự kiêu hãnh của mình. Cô đưa tay lên, vén một lọn tóc rủ xuống vai.
"Em cứ kiềm chế đi. Đó là nghĩa vụ của em." Cô nói, giọng hơi run rẩy.
Thiên Minh gật đầu, nhưng nụ cười trong mắt anh ta lại sâu hơn. "Vâng, em sẽ cố gắng. Nhưng chị dâu, chị cũng nên biết, khi một người phụ nữ đã kết hôn khiêu khích một người đàn ông trẻ tuổi... sự kiềm chế không phải là điều dễ dàng."
Anh ta đặt chai nước xuống bàn, cúi chào cô một cách lịch sự đến trào phúng, rồi quay lên tầng.
Hạ Băng đứng đó, một mình. Chiếc váy lụa màu kem dường như nặng trĩu trên người cô. Cô chạm vào cổ họng, cảm thấy nóng bỏng và khát khao một cách đáng sợ.
Cô biết rõ, Thiên Minh không hề giỡn cợt. Anh ta đang thử thách cô, và cô, người phụ nữ đã lâu không được chồng chạm vào, đang dao động một cách nguy hiểm.
Căn phòng trống rỗng lại chìm vào im lặng. Nhưng trong tâm trí Hạ Băng, ánh mắt cháy bỏng của em rể vẫn còn đó, đã đốt cháy chiếc áo ngủ của cô, và đốt cháy cả những rào cản luân thường đạo lý trong lòng cô.
Ba ngày ở nhờ này sẽ là địa ngục. Hoặc là thiên đường cấm.