Kể từ tối hôm trước, một sự nguy hiểm tĩnh lặng bao trùm căn nhà. Hạ Băng và Thiên Minh cố gắng tránh mặt nhau, nhưng điều đó là gần như không thể. Mỗi khi vô tình chạm mặt, dù là ở cầu thang hay hành lang, Hạ Băng đều cảm thấy như có một luồng điện chạy qua, và ánh mắt Thiên Minh lúc nào cũng dán chặt vào cô.
Sự kiềm chế của Hạ Băng bắt đầu lung lay. Cô bị ám ảnh bởi sự thẳng thắn và sức hấp dẫn đầy dâm dục của em rể.
Mười giờ đêm. Hạ Băng không ngủ được. Cô đi đi lại lại trong phòng, đầu óc quay cuồng. Cô biết nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ phát điên vì sự khao khát bị đè nén. Cuối cùng, cô quyết định xuống bếp tìm một cốc sữa nóng để dễ ngủ.
Hạ Băng mặc quần áo ngủ cotton kín đáo hơn, cố gắng không để lộ bất cứ đường cong nào. Cô bật đèn bếp, căn phòng sáng rực, và cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy không có ai.
Cô lấy hộp sữa và nồi, chuẩn bị đun nóng.
"Chị dâu, chưa ngủ sao?"
Giọng nói trầm ấm đó vang lên ngay sau lưng cô khiến Hạ Băng giật nảy mình. Chiếc hộp sữa tuột khỏi tay cô, rơi xuống sàn rầm một tiếng.
Thiên Minh bước vào, chỉ mặc chiếc quần dài thể thao. Cơ bắp trần trụi của anh ta được ánh đèn bếp chiếu sáng, lấp lánh như đồng. Anh ta vừa tập gym xong, mồ hôi còn lấm tấm trên ngực, làm toát ra một mùi hương mặn mà và sức sống nam tính mạnh mẽ.
"Ôi, em xin lỗi, chị dâu. Em làm chị sợ à?" Thiên Minh lập tức cúi xuống nhặt hộp sữa.
"Không, không sao," Hạ Băng đáp, tim đập nhanh. Cô nhanh chóng lấy khăn giấy lau vệt sữa dính trên sàn.
Họ quỳ gối đối diện nhau ngay trên sàn bếp lát đá hoa cương lạnh lẽo. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn vỏn vẹn một gang tay. Ở khoảng cách này, Hạ Băng có thể nhìn rõ những đường nét hoang dã trên gương mặt anh ta, và đôi mắt hổ phách đang cháy lên một cách nguy hiểm.
"Để em làm," Thiên Minh nói. Tay anh ta chạm vào tay cô khi cả hai cùng nắm lấy mép khăn giấy.
Đó là một cú chạm điện giật rõ ràng. Mặc dù tay Hạ Băng đã đeo găng tay cao su (để lau dọn), cô vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh ta truyền qua. Cả hai đều rụt tay lại một cách đột ngột, như thể vừa chạm vào lửa.
"Em xin lỗi," Thiên Minh nói.
"Chị cũng vậy," Hạ Băng đáp.
Sau đó, họ đứng dậy. Sự vụng về và căng thẳng đã lan tỏa khắp căn bếp.
"Em... em xuống lấy nước uống thôi," Thiên Minh nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Hạ Băng gật đầu, tiếp tục công việc đun sữa.
Bàn bếp rộng rãi, nhưng khi Hạ Băng đang quay lưng về phía Thiên Minh, anh ta bỗng nhiên bước tới gần cô hơn mức cần thiết để lấy cốc trên kệ.
Anh ta đứng sát phía sau cô. Khoảng cách lúc này chỉ còn khoảng mười centimet.
Hạ Băng có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ cơ thể anh ta tỏa ra. Mùi mồ hôi nam tính, pha chút sữa tắm, xâm chiếm khứu giác cô. Thậm chí, cô còn cảm nhận được nhịp thở đều đặn của anh ta phả vào gáy.
Cô gần như nín thở, cơ thể căng cứng. Cô không dám nhúc nhích, sợ rằng một cử động nhỏ thôi cũng sẽ dẫn đến một tiếp xúc vật lý cấm kỵ khác.
Đúng lúc đó, cô với tay lấy hộp quế trên kệ cao. Cô phải nhón chân và rướn người lên.
Và "tai nạn" đã xảy ra.
Trong khoảnh khắc Hạ Băng vươn người, cô vô tình cọ xát lưng mình vào ngực trần của Thiên Minh. Cả hai người đều khựng lại.
Đó là một va chạm mềm mại nhưng cháy bỏng. Lưng cô, qua lớp áo ngủ mỏng, áp sát vào cơ ngực rắn chắc của anh ta. Mặc dù chỉ là một thoáng, nhưng Hạ Băng cảm nhận được sự mạnh mẽ và ấm áp của cơ thể đàn ông trẻ tuổi này.
Và không chỉ có thế. Cô còn cảm nhận được sự phản ứng rõ rệt từ cơ thể Thiên Minh.
Anh ta cứng đờ lại, và Hạ Băng có thể cảm nhận được sự thay đổi ở phần hạ thân anh ta, đang áp sát vào cô từ phía sau, qua lớp vải quần thể thao mỏng. Nó nóng rực, căng cứng và không hề có ý định rút lui.
Sự tiếp xúc dâm dục và trần trụi này chỉ kéo dài vài giây, nhưng nó như một cú hích điện vào mọi giác quan của Hạ Băng.
Hạ Băng giật mình quay phắt lại, tim đập như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Gương mặt cô nóng ran vì xấu hổ và sự hưng phấn tột độ đang len lỏi.
Thiên Minh cũng quay lại, nhưng anh ta không tỏ ra hối lỗi hay bối rối. Ánh mắt anh ta lúc này ngập tràn khao khát, như một con sói bị dồn vào đường cùng.
"Chị Băng... em xin lỗi. Em... em chỉ muốn lấy cái cốc thôi." Giọng anh ta trầm khàn, như thể đang kiềm chế một điều gì đó rất lớn.
"Em đứng quá gần," Hạ Băng gần như thì thầm, cô lùi lại hai bước. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, hay nhìn xuống phần dưới cơ thể đang được chiếc quần thể thao che đậy một cách khó khăn.
Thiên Minh thở hắt ra một hơi, như đang cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng. Anh ta nắm chặt tay vào thành bàn bếp.
"Em biết. Nhưng... chị dâu, chị cũng biết mà. Em không phải thánh nhân. Chị mặc đồ ngủ mỏng, cúi người trước mặt em, trong bếp đêm khuya thế này..." Anh ta ngừng lại, ánh mắt anh ta đầy tuyệt vọng và thèm muốn. "Em không thể kiềm chế cảm giác của mình được."
Anh ta đã nói thẳng ra. Thẳng thắn, trần trụi và nguy hiểm.
Hạ Băng nhắm mắt lại, cô không thể phủ nhận sự kích thích mà cú chạm đó mang lại. Đã lâu lắm rồi, cô mới cảm thấy cơ thể mình sống lại mạnh mẽ đến thế, với một người đàn ông khác, trẻ tuổi, và cấm kỵ.
"Đừng làm thế nữa, Minh. Anh Nam sẽ... Anh Nam sẽ biết," Hạ Băng nói, giọng cô đầy run rẩy. Lời nói của cô không còn mang tính chất nghiêm khắc, mà đã biến thành một lời cầu xin yếu ớt.
Thiên Minh nhìn cô, đôi mắt anh ta đầy thương hại và quyến rũ. Anh ta bước lại, lần này không phải là sự va chạm vô tình, mà là một hành động cố ý. Anh ta đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc cô một cách vô cùng dịu dàng, nhưng đầy sở hữu.
"Chị Băng, em biết. Nhưng anh Nam không ở đây. Chỉ có chúng ta thôi."
Anh ta tháo găng tay cao su khỏi tay cô một cách chậm rãi, ngón tay anh ta lướt trên cổ tay cô. Sau đó, anh ta nhặt chiếc khăn giấy dính sữa trên sàn, ném vào thùng rác.
"Em đi tắm lần nữa. Chị cứ ngủ ngon nhé, chị dâu."
Thiên Minh quay lưng đi lên cầu thang, cơ thể trần trụi, mạnh mẽ của anh ta như một lời tuyên chiến với sự kiềm chế của Hạ Băng.
Hạ Băng đứng một mình trong căn bếp. Cô chạm vào nơi cô vừa cảm nhận được hơi nóng của anh ta. Cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Thay vào đó là sự dâm dục và khao khát cấm kỵ đang trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thách thức mọi nguyên tắc mà cô đã cố gắng giữ vững.
Cô biết, sau cú chạm này, ranh giới đã thực sự bị phá vỡ. Việc cả hai sa ngã có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.