Sau cú chạm đầy điện giật trong bếp đêm qua, Hạ Băng quyết định tự giam mình trong phòng. Cô tắt điện thoại, đóng cửa sổ, cố gắng ngăn chặn bất kỳ sự tiếp xúc nào, dù là bằng ánh mắt hay lời nói, với Thiên Minh. Cô biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, và nếu cứ tiếp tục, cô sẽ sa ngã không thể cứu vãn.
Cô dành cả ngày để làm việc, đọc sách, cố gắng lấp đầy khoảng trống của sự cô đơn bằng sự bận rộn. Nhưng Thiên Minh vẫn là một ám ảnh không thể thoát khỏi.
Mười một giờ đêm. Trời bắt đầu trở lạnh vì một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống. Gió rít qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh ẩm ướt. Hạ Băng co mình lại trên giường, dù đã đắp chiếc chăn bông dày. Cô cảm thấy một cơn lạnh lẽo không chỉ đến từ thời tiết, mà còn từ sâu bên trong trái tim, từ sự thiếu vắng hơi ấm trong cuộc sống hôn nhân.
Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ phòng bên cạnh. Có lẽ Thiên Minh đang xem phim hoặc nghe nhạc.
Hạ Băng nằm im. Cô nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Minh đi lại trong phòng, rồi tiếng cửa phòng anh ta mở ra.
Cô nín thở.
Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng cô.
Sau vài giây căng thẳng, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Cốc. Cốc.
"Chị dâu. Chị ngủ chưa?" Giọng Thiên Minh trầm ấm, mang theo sự quan tâm mơ hồ.
Hạ Băng không trả lời. Cô giả vờ ngủ.
"Em biết chị còn thức," Thiên Minh nói tiếp, giọng anh ta hơi dịu đi. "Em thấy đèn phòng chị vừa tắt. Em chỉ muốn hỏi, chị có lạnh không?"
Hạ Băng nhắm chặt mắt. Anh ta quá tinh ý và táo bạo.
"Trời lạnh quá, phòng chị có bật điều hòa không? Anh Nam dặn em phải chăm sóc chị."
Cô phải trả lời. Nếu không, anh ta sẽ lại tiến thêm một bước.
"Không... không sao. Chị ổn," Hạ Băng đáp, giọng cô hơi khàn và run rẩy.
Sự im lặng kéo dài một lúc. Rồi Hạ Băng nghe thấy tiếng lách cách của tay nắm cửa.
"Chị dâu, em vào một lát nhé. Em có mang theo thứ này."
Hạ Băng hoảng hốt bật dậy, bật đèn ngủ. "Đừng vào!"
Nhưng đã quá muộn. Thiên Minh đã bước vào phòng.
Anh ta mặc một chiếc áo nỉ mỏng, trông có vẻ thư sinh hơn, nhưng đôi mắt anh ta vẫn sắc sảo như mọi khi. Trên tay anh ta là một chiếc khăn len màu xám than.
"Chị Băng, em thấy chị hay bị lạnh chân khi trời mưa. Đây là khăn len em đan. Chị cứ dùng đi," Thiên Minh nói, bước lại gần giường.
Hạ Băng nhìn chiếc khăn len. Anh ta biết cô thích đan len, nhưng không ngờ anh ta cũng biết làm việc này. Sự quan tâm nhỏ bé và ấm áp này đã đánh trúng vào sự thiếu thốn tình cảm của cô.
"Em... em không cần làm thế. Chị không lạnh lắm." Hạ Băng cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.
"Lạnh mà. Tay chị lạnh như băng kìa." Thiên Minh nói, rồi bất ngờ ngồi xuống mép giường, đối diện với cô.
Hạ Băng giật mình lùi lại một chút, nhưng không kịp.
Thiên Minh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
Đó không phải là một cái chạm thoáng qua như trong bếp. Anh ta giữ chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp, thô ráp của mình.
Nhiệt độ từ tay Thiên Minh lập tức truyền sang tay Hạ Băng, xua đi cảm giác lạnh giá. Cái chạm này mang ý nghĩa an ủi, nhưng cũng chứa đầy sự cấm đoán và nguy hiểm.
"Tay chị thật sự rất lạnh," Thiên Minh thì thầm, ánh mắt anh ta tập trung vào bàn tay hai người đang lồng vào nhau. "Chắc là chị cô đơn lâu quá rồi."
Câu nói này không còn là trêu chọc, mà là một sự thấu hiểu sâu sắc, một sự tấn công trực diện vào tâm lý Hạ Băng. Nó gần gũi và thân mật hơn bất kỳ hành động thể xác nào trước đó.
Hạ Băng cảm thấy mắt mình cay xè. Cô đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng sự yếu đuối và khao khát được vỗ về đã bị cái chạm tay này khuấy động.
"Đừng nói nữa, Minh," Hạ Băng thều thào, cố gắng rút tay ra.
Nhưng Thiên Minh siết chặt bàn tay cô hơn.
"Em không nói gì cả. Em chỉ cảm nhận thôi. Chị dâu, em biết, anh Nam không thể cho chị sự ấm áp này."
Anh ta đưa tay Hạ Băng lên, áp vào má anh ta. Làn da ấm áp, săn chắc của anh ta chạm vào mu bàn tay lạnh của cô.
Hạ Băng cảm thấy hoảng loạn. Cái chạm này quá thân mật, quá nguy hiểm. Cô có thể ngửi thấy mùi hương da thịt đặc trưng của anh ta, và cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đang đập dưới lồng ngực anh ta.
"Minh! Buông ra!" Hạ Băng đột ngột kéo mạnh tay về.
Thiên Minh buông ra, nhưng anh ta không tỏ vẻ hối lỗi. Anh ta nhìn vào đôi mắt đang ngấn nước của cô, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và đau lòng.
"Em xin lỗi. Em chỉ muốn chị ấm áp hơn thôi." Anh ta cầm chiếc khăn len đặt nhẹ nhàng vào lòng cô. "Giữ ấm nhé, chị dâu."
Sau đó, anh ta đứng dậy, quay lưng đi ra cửa mà không nói thêm lời nào.
Hạ Băng nhìn theo bóng lưng anh ta cho đến khi cửa phòng đóng lại. Cô đưa tay lên, chạm vào má mình, nơi vừa cảm nhận được hơi ấm của anh ta.
Cô nhìn chiếc khăn len trong tay. Nó mềm mại, ấm áp, và mang theo mùi hương riêng biệt của Thiên Minh. Nó không chỉ là một món đồ, mà là một lời hứa hẹn về sự chăm sóc và khao khát cấm đoán.
Hạ Băng nằm xuống, ôm chặt chiếc khăn vào ngực. Đêm đó, cô không còn lạnh nữa. Nhưng sự căng thẳng và khao khát lại càng dữ dội hơn, nó thiêu đốt cô từ bên trong.
Cô nhận ra, cái chạm tay kéo dài đó đã phá vỡ rào cản cảm xúc cuối cùng. Cô không còn ghét bỏ hay né tránh sự ve vãn của anh ta nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu mong chờ nó một cách tội lỗi.
Mưa bên ngoài vẫn rơi. Nhưng trong căn phòng, lửa cấm kỵ đã nhen nhóm.