Sáng hôm sau, Hạ Băng thức dậy với một cảm giác nóng bừng và tội lỗi. Chiếc khăn len Thiên Minh tặng vẫn nằm cạnh cô, mang theo mùi hương của anh ta—một hỗn hợp của bạc hà, mồ hôi nam tính và sự tươi mới của tuổi trẻ. Cô biết, cô đã thua cuộc trong trận chiến kiềm chế cảm xúc.
Hạ Băng quyết định dọn dẹp nhà cửa. Cô muốn lấy lại quyền kiểm soát không gian sống của mình, đặc biệt là phòng tắm chung—chiến trường tiềm ẩn của mọi sự va chạm.
Cô bước vào phòng tắm, nơi luôn ám mùi sữa tắm của Thiên Minh. Cô bắt đầu lau dọn, cố gắng tập trung vào công việc.
Đúng lúc cô đang lau bồn rửa mặt, cô thấy một vật nhỏ nằm lẫn lộn trong giỏ quần áo bẩn. Đó là chiếc quần lót của Thiên Minh.
Chiếc quần lót màu đen, vải cotton đã giặt sạch nhưng vẫn còn giữ lại hình dáng mạnh mẽ của cơ thể anh ta. Nó không phải là chiếc quần lót kiểu cũ kỹ hay nhàm chán như của Hoài Nam, mà là loại boxer thể thao, hiện đại và cực kỳ nam tính.
Tim Hạ Băng đập thình thịch. Đây là một vật dụng cá nhân và riêng tư nhất của em rể. Cô biết mình phải ngay lập tức ném nó vào máy giặt, nhưng bàn tay cô lại chần chừ.
Sự tò mò cấm kỵ bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hạ Băng nhặt chiếc quần lót lên. Vải vẫn còn hơi ẩm và mang theo một mùi hương mà chỉ có cô mới có thể cảm nhận được—mùi hương của một người đàn ông khỏe khoắn và hoang dã.
Cô đưa nó lên mũi, hít nhẹ. Mùi hương đó lập tức kích thích mọi giác quan. Nó không phải là sự hôi hám, mà là một sự kết hợp gợi cảm giữa hương xà phòng còn sót lại và mùi cơ thể đặc trưng của Thiên Minh. Nó nóng bỏng, táo bạo, và hoàn toàn mới lạ so với mùi hương cô đã quá quen thuộc với người chồng của mình.
Cô đứng đó, giữa căn phòng tắm đầy hơi nước, tay nắm chặt vật dụng cá nhân của em rể, cảm thấy má nóng bừng và hạ thân mềm nhũn đi vì sự kích thích.
Mày đang làm gì vậy, Hạ Băng? Cô tự hỏi, nhưng tâm trí cô đã bị sự dâm dục chiếm lĩnh.
Cô lật chiếc quần lót trong tay, tưởng tượng ra cách Thiên Minh đã mặc nó. Cô tưởng tượng ra sức sống và sự mạnh mẽ của anh ta được che chắn bởi lớp vải này. Sự gần gũi vô tình với vật tượng trưng cho cơ thể em rể đã khiến ranh giới của cô sụp đổ hoàn toàn.
Đột nhiên, Hạ Băng nghe thấy tiếng lạch cạch của tay nắm cửa phòng tắm.
Cô hoảng loạn tột độ.
"Chết tiệt!" Hạ Băng rít lên. Cô vội vàng nhét chiếc quần lót vào trong túi áo khoác rộng thùng thình đang mặc bên ngoài.
Cửa phòng tắm mở ra. Thiên Minh đứng đó, với gương mặt ngái ngủ và một chiếc khăn tắm quấn hờ quanh eo.
"Chị dâu? Chị dọn phòng tắm à?" Anh ta hỏi, mắt hơi nheo lại vì ánh sáng.
Hạ Băng quay lưng lại, cố gắng che giấu sự bối rối và vật cấm kỵ đang giấu trong túi. Cô cảm thấy nhịp tim đập như sấm trong lồng ngực.
"Ừ. Chị... chị dọn dẹp một chút. Sắp xong rồi." Giọng cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng lại hơi run rẩy.
Thiên Minh bước vào, tiến lại gần bồn rửa mặt. Anh ta không hề nhận ra sự căng thẳng của cô.
"Cảm ơn chị. Chị vất vả quá. Em cũng vừa tìm cái này."
Anh ta đưa tay sờ vào giỏ quần áo bẩn, rồi tỏ ra thất vọng. "Thôi, chắc em để quên ở phòng rồi. Em cần nó để đi tập gym."
Hạ Băng biết anh ta đang nói về cái gì. Vật cấm kỵ đang nằm trong túi áo cô, ấm áp và nặng trịch. Cô cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô phải trả lại nó ngay lập tức.
"Chị... chị tìm thấy một cái," Hạ Băng nói, quay người lại một chút, tay cô run rẩy đưa ra vật từ trong túi. "Nó... nó bị rơi ra ngoài giỏ."
Thiên Minh nhìn vật cô đưa, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt anh ta trở nên sắc bén một cách bất ngờ, như thể anh ta đã nhận ra điều gì đó.
Anh ta không đưa tay ra lấy. Thay vào đó, anh ta dùng ngón tay trỏ và ngón cái của mình kẹp nhẹ lấy miếng vải từ tay cô.
Trong khoảnh khắc đó, ngón tay của Thiên Minh chạm vào đầu ngón tay của Hạ Băng. Cú chạm rất nhẹ, nhưng đầy ý nghĩa, như một lời thừa nhận bí mật.
"Cảm ơn chị dâu," Thiên Minh nói, giọng anh ta trầm và khàn hơn. Anh ta nắm chặt chiếc quần lót trong tay, không hề rời mắt khỏi cô.
Sự giao tiếp lúc này đã vượt qua lời nói. Đó là một sự trao đổi hấp dẫn và tội lỗi giữa người chị dâu đã kết hôn và em rể đang ở nhờ.
Thiên Minh bỗng nhiên cúi người xuống, khuôn mặt anh ta tiến sát gần tai cô.
"Chị dâu," anh ta thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô. "Em hy vọng chị không... thấy thích thú khi nhặt đồ của em."
Câu nói này là một sự khiêu khích trực diện, đánh trúng vào sự tò mò dâm dục mà cô vừa trải qua. Gương mặt Hạ Băng lập tức đỏ bừng.
"Em nói gì vậy, Minh? Chị... chị chỉ là dọn dẹp thôi!" Hạ Băng giật mình lùi lại.
Thiên Minh chỉ cười. Nụ cười của anh ta lúc này mang đầy vẻ chiến thắng và quyến rũ. Anh ta biết rõ cô vừa trải qua điều gì.
"Em biết, chị dâu. Em chỉ đùa thôi. Nhưng em dặn chị, đồ của đàn ông trẻ tuổi rất nguy hiểm. Đừng chạm vào nếu không muốn bị bỏng tay."
Anh ta nháy mắt, rồi quay lưng đi thẳng vào buồng tắm, đóng cửa lại.
Hạ Băng đứng đó, cảm thấy toàn thân run rẩy. Cô đưa tay lên, chạm vào túi áo, nơi vừa cất giữ vật cấm kỵ. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự kích thích đang dâng trào trong cơ thể.
Căn phòng tắm, không gian riêng tư của cô, giờ đây đã trở thành nơi cô trải nghiệm sự tò mò dâm dục và sự xâm phạm đầu tiên. Cô biết rõ, sau khi ngửi thấy mùi hương và cảm nhận sự nguy hiểm này, cô không thể quay đầu lại được nữa.
Mọi rào cản luân thường đạo lý đều đã bị phá vỡ. Cô đã sẵn sàng cho sự sa ngã.