Sau sự cố máy tính, Thanh Vân quyết định giữ khoảng cách tuyệt đối. Cô ăn tối riêng, làm việc ngoài công ty, thậm chí còn xin phép mẹ đi ngủ sớm để tránh bất kỳ cuộc chạm mặt không cần thiết nào với Minh Khang.
Sự trốn tránh kéo dài được hai ngày, nhưng định mệnh dường như không muốn buông tha cô.
Chiều thứ Sáu, Thanh Vân có cuộc hẹn quan trọng ở khu trung tâm. Khi công việc kết thúc, cô nhận ra trời đã đổ mưa như trút nước. Những hạt mưa nặng nề quất vào cửa kính quán cà phê, kèm theo gió lạnh.
Cô không mang theo ô hay áo mưa. Ví tiền cô chỉ còn đủ cho một chuyến xe buýt ngắn.
Thanh Vân đang định gọi điện cho mẹ, thì một tin nhắn hiện lên từ Minh Khang:
Minh Khang: Chị Vân, trời mưa lớn quá. Em đang ở gần khu chị, em đến đón chị nhé. Đừng bắt taxi, lãng phí.
Tim Thanh Vân đập mạnh. Cô vừa muốn từ chối, vừa cảm thấy yếu lòng trước sự quan tâm kịp thời này. Cô biết, việc Khang xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, cậu luôn biết cách theo dõi lịch trình của cô.
Thanh Vân: Không cần đâu Khang. Chị đi xe buýt được.
Minh Khang: Không được. Chị ốm thì sao? Đợi em 5 phút. Em đang ở bãi đỗ xe đối diện.
Cô không kịp phản đối. Chỉ 5 phút sau, chiếc xe máy phân khối lớn màu đen của Khang đã dừng trước sảnh quán cà phê. Khang mặc một chiếc áo khoác da mỏng, trông cậu càng thêm mạnh mẽ và trưởng thành dưới ánh đèn đường mờ ảo và làn mưa bụi.
“Lên xe đi, Chị Vân. Mưa tạt rồi.” Khang tháo chiếc mũ bảo hiểm dự phòng đưa cho cô.
Thanh Vân không còn lựa chọn. Cô nhanh chóng đội mũ lên, leo lên yên sau.
“Ô của em đâu?” cô hỏi.
“Ô không ăn thua với kiểu mưa này. Chỉ có cái này thôi.”
Minh Khang lấy ra một chiếc áo mưa cánh dơi mỏng màu xanh than từ cốp xe. Cậu dang rộng nó ra.
“Em choàng hết lên người chị. Em sẽ mặc áo khoác và lái xe.”
Trong cơn vội vã, Khang không choàng chiếc áo mưa cho riêng mình, mà choàng hết lên người Thanh Vân, rồi kéo nó ra phía sau, trùm kín cả hai người, ép cô phải ngồi sát vào lưng cậu để chiếc áo mưa có thể che chắn tối đa.
“Giữ chặt em nhé. Mưa lớn, em phải đi chậm thôi.” Giọng Khang hơi bị gió cuốn đi.
Thanh Vân không cần Khang nhắc, cô đã theo bản năng ôm chặt lấy vòng eo cậu. Lớp áo khoác da mỏng kia không thể che giấu được sức nóng và cơ bắp rắn chắc từ tấm lưng Khang. Tư thế này, sự gần gũi này, còn mãnh liệt và xâm lấn hơn cả lần sửa máy tính.
Cơn mưa mỗi lúc một to. Tiếng động cơ xe và tiếng mưa rơi như tạo thành một âm thanh cô lập, tách biệt hai người khỏi thế giới bên ngoài. Trong bóng tối dưới chiếc áo mưa mỏng, Thanh Vân cảm thấy mình đang bị bao bọc hoàn toàn bởi em trai.
Mặc dù chiếc áo mưa che chắn, gió và mưa vẫn tạt vào. Khang lái xe chậm rãi và cẩn thận, nhưng mỗi cú rẽ, Thanh Vân lại bị đẩy sát vào lưng cậu, khiến ngực cô cọ xát vào tấm lưng mạnh mẽ đó.
“Chị Vân, chị lạnh không?” Khang hỏi vọng lại.
“Không... không lạnh,” cô trả lời khẽ khàng, cố gắng giữ giọng ổn định. Nhưng sự thật là, cô đang nóng bừng. Sự gần gũi thể xác không có ranh giới này đang kích thích cô một cách không thể kiểm soát.
Cô nhận ra, vòng tay cô đang siết chặt hơn mức cần thiết quanh eo Khang.
“Nếu lạnh thì cứ dựa vào em. Mưa lạnh lắm.”
Khang nói, rồi đột ngột hãm phanh nhẹ. Thanh Vân không kịp phản ứng, cô bị quán tính đẩy người về phía trước, mặt cô úp thẳng vào hõm vai Khang. Cô có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể đậm đà và một chút mùi ẩm ướt của mưa.
"Thả chị ra..." Lời thầm thì ấy một lần nữa muốn bật ra khỏi môi cô, nhưng Khang đã kịp thời cắt ngang.
“Chị Vân, em biết chị khó chịu,” Khang đột ngột lên tiếng. “Nhưng đây là cách duy nhất để chị không bị ướt. Chị hãy tin tưởng em.”
Cậu dùng từ tin tưởng một cách mờ ám. Không chỉ là tin tưởng Khang lái xe an toàn, mà là tin tưởng Khang sẽ giữ lấy ranh giới dù thân mật đến thế nào.
Nhưng Thanh Vân biết, trong tư thế này, Khang đã xâm nhập vào mọi giới hạn phòng thủ của cô rồi. Cô đã hoàn toàn bị cậu chiếm hữu dưới chiếc áo mưa mỏng kia.
Họ đi qua một đoạn đường vắng. Khang giảm tốc độ gần như dừng hẳn.
“Sắp đến rồi,” cậu nói. “Chị cố chịu thêm chút nữa.”
Thanh Vân cảm thấy Khang nghiêng đầu nhẹ về phía sau. Cô biết, cậu đang tìm kiếm sự đồng ý thầm lặng từ cô. Cô nhắm mắt lại, cảm xúc dâng trào hòa lẫn với sự buông xuôi trong khoảnh khắc đó. Cô siết chặt Khang hơn một chút, một động tác vô thức nhưng đầy ý nghĩa.
Đó là cách cô trả lời. Sự im lặng và siết chặt chính là sự chấp nhận hơi ấm xâm lấn của cậu em trai.
Khi họ về đến nhà, cả hai đều ướt át và hơi thở dồn dập. Khang dừng xe, nhanh chóng đỡ Thanh Vân xuống. Khoảnh khắc áo mưa tuột ra, ánh đèn cổng rọi vào, mọi thứ đều bị phơi bày.
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt cậu như ngọn lửa chưa kịp tắt đi sau chuyến đi dài.
“Chị mau vào tắm nước nóng đi,” Khang nói, giọng khàn đặc.
Thanh Vân gật đầu, vội vã chạy vào nhà. Nhưng trước khi cô kịp mở cửa, Khang đã nắm lấy cổ tay cô.
“Chị Vân,” cậu thì thầm, hơi thở nóng ấm phả vào tóc cô. “Chị không lạnh, mà là nóng, đúng không? Giống như em.”
Cậu buông tay, nhưng cảm giác bỏng rát từ cái nắm tay ấy vẫn còn lưu lại. Thanh Vân chạy thẳng vào phòng, không dám quay đầu lại.
Cô biết, dưới cái áo mưa mỏng kia, không chỉ có cô bị ướt, mà ranh giới cuối cùng giữa họ cũng đã hoàn toàn bị tan chảy...