em trai thả chị ra

Chương 4: Lời Thú Nhận Của Rượu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện đi mưa hôm trước như một quả bom hẹn giờ đặt giữa hai người. Thanh Vân hoàn toàn đóng cửa trái tim và lý trí. Cô bắt đầu ngủ lại phòng làm việc ở công ty vài đêm, lấy cớ cần hoàn thành dự án gấp.

Tuy nhiên, mẹ cô đã gọi điện, yêu cầu cô về nhà vì Khang đột nhiên bị ốm.

“Mẹ bảo Khang bị sốt cao, có lẽ là cảm lạnh do dầm mưa. Con về xem sao đi, mẹ phải đi công tác gấp chiều nay rồi,” mẹ cô lo lắng.

Thanh Vân về đến nhà vào lúc chiều muộn. Cô thấy Khang nằm trên sofa, trán dán một miếng hạ sốt. Cậu trông hơi xanh xao, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự tỉnh táo và tinh quái khi nhìn thấy cô.

“Chị Vân về rồi à,” Khang cười nhẹ, giọng hơi khàn.

“Sao lại để bị ốm thế này?” Thanh Vân cau mày, bước đến gần. Mặc dù cô đang giận cậu vì những hành động vượt quá giới hạn, nhưng bản năng chị gái vẫn khiến cô lo lắng.

Cô đặt tay lên trán cậu. Nhiệt độ nóng hầm hập dưới lòng bàn tay cô.

“Em đỡ hơn rồi. Nhưng hơi chán. Chị ở nhà với em nhé.” Khang nắm lấy cổ tay cô khi cô định rút tay lại, ánh mắt nuông chiều nhưng cũng đầy níu kéo.

Tối đó, sau khi mẹ cô rời đi, Thanh Vân nấu cháo và pha thuốc cho Khang. Cảm giác chăm sóc quen thuộc tạm thời làm lu mờ sự căng thẳng tình dục giữa họ.

Khoảng chín giờ, khi Khang đã ngủ được một giấc dài và hạ sốt, cậu tỉnh dậy. Cậu ngồi dậy, nhìn Thanh Vân đang ngồi đọc sách ở chiếc ghế bành đối diện.

“Chị Vân, em muốn uống một chút gì đó ngoài nước lọc,” Khang yêu cầu.

“Em đang ốm. Không được uống đồ lạnh hay có cồn.”

“Em không uống lạnh, chỉ một chút vang đỏ thôi. Sẽ giúp em ngủ ngon hơn. Em hứa,” Khang nói, giọng điệu nũng nịu quen thuộc của cậu bé ngày xưa, nhưng lại ẩn chứa sự mê hoặc của người đàn ông.

Thanh Vân biết Khang rất khó chiều. Cô miễn cưỡng rót cho cậu một ly rượu vang đỏ nhỏ.

Minh Khang chậm rãi nhấp từng ngụm, ánh mắt không rời khỏi cô. Dưới ánh đèn phòng khách dịu nhẹ, rượu vang đã nhanh chóng phát huy tác dụng. Má Khang ửng hồng, ánh mắt trở nên long lanh và mờ ảo.

“Chị Vân,” Khang gọi, giọng cậu đột nhiên trở nên mềm mại và thành thật hơn rất nhiều. “Chị có biết, lần đầu tiên em biết mình thích chị không?”

Thanh Vân đặt quyển sách xuống. Cô biết, khi Khang say, những bí mật bị kìm nén sẽ trào ra.

“Hồi đó em mới 12 tuổi. Chị 17. Chị đang ngồi học trong phòng, mặc chiếc váy ngủ màu kem mỏng,” Khang kể, ánh mắt cậu xa xăm như đang nhìn về quá khứ. “Chị không biết, em đã đứng nhìn chị qua khe cửa gần 10 phút. Ánh trăng chiếu vào. Chị cứ như một thiên thần, vừa thanh khiết lại vừa... quyến rũ.”

Lời thú nhận ấy khiến Thanh Vân choáng váng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, những cảm xúc này đã bắt đầu từ thời điểm xa xôi và ngây thơ như vậy.

Khang tiến đến bên cạnh cô, ngồi xuống sàn nhà, dựa đầu vào đầu gối cô như một đứa trẻ. Nhưng hành động ấy lại chứa đầy sự đòi hỏi của người lớn.

“Em đã cố gắng lắm, suốt từng ấy năm. Cố gắng lớn thật nhanh, để có thể chăm sóc chị, để chị nghiêng mình về phía em, không phải người đàn ông khác.”

Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Khang phả vào lớp váy mỏng của cô, xuyên qua vải vóc, đốt cháy da thịt Thanh Vân.

“Chị biết không? Em không ghen với những người bạn trai chị từng có,” Khang tiếp tục, giọng cậu đầy nỗi lòng. “Em chỉ ghen tị với cách chị nhìn họ. Cái ánh mắt mềm mại, dịu dàng ấy. Em muốn nó là của em.”

“Khang, em say rồi. Đừng nói nữa,” Thanh Vân thì thầm, tay cô vô thức lùa vào mái tóc mềm mại của cậu.

Minh Khang đột ngột nắm lấy tay cô, kéo nó xuống má cậu, siết chặt lấy hơi ấm từ bàn tay chị.

“Chị luôn đẩy em ra, nhưng chị lại không bao giờ từ chối hơi ấm của em,” cậu nói, giọng đầy cáo buộc. “Mấy ngày nay chị trốn ở công ty. Chị nghĩ em không biết sao? Chị trốn vì chị sợ sự thật rằng chị cũng bị em quyến rũ.”

Khang ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu vì rượu và sự khao khát.

“Chị vẫn luôn tuyệt vời như thế. Thậm chí còn hơn. Cái cách chị giật mình khi em chạm vào, cái cách chị siết chặt eo em dưới chiếc áo mưa... nó làm em phát điên.”

Minh Khang đột ngột chống tay đứng dậy, khuôn mặt cậu áp sát vào cô. Ly rượu vang đỏ trên bàn như một vật chứng cho sự phá vỡ ranh giới này.

“Chị nói thả chị ra. Vậy chị hãy buông bỏ những luật lệ vô nghĩa ấy đi. Hãy thử xem, nếu chị 'thả' mình ra, chị sẽ nhận lại được những gì từ em.”

Cậu dùng tay nâng nhẹ cằm cô lên, ánh mắt thiêu đốt nhìn thẳng vào môi cô, đầy khao khát và thách thức.

Thanh Vân cảm thấy lí trí hoàn toàn sụp đổ. Cô không thể phản kháng. Trong khoảnh khắc say mê và tuyệt vọng ấy, cô biết, đêm nay sẽ không còn giới hạn. Cô nhắm mắt lại, chấp nhận sự xâm chiếm đang đến rất gần.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×