em trai thả chị ra

Chương 5: Giấc Mơ Xâm Lấn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm rượu vang và lời thú nhận mãnh liệt của Minh Khang, Thanh Vân đã trốn vào phòng ngủ. May mắn thay, sự say xỉn của Khang đã giúp cô có thời gian rút lui. Cậu đã ngủ thiếp đi ngay sau khi nói những lời đầy thách thức, nằm dài trên sofa với gương mặt vẫn còn bốc lửa vì cơn sốt nhẹ.

Sáng hôm sau, Khang tỉnh dậy. Cậu hành động như không có chuyện gì xảy ra, chăm chú vào bữa sáng với thái độ điềm tĩnh đến đáng sợ. Sự im lặng của cậu lại càng khiến Thanh Vân hoảng loạn hơn bất kỳ hành động xâm lấn nào. Cô biết, Khang đang chờ đợi. Cậu đã gieo hạt giống khao khát vào tâm hồn cô, và bây giờ chỉ cần ngồi yên chờ đợi nó nảy mầm.

Tối đó, Thanh Vân không thể làm việc. Cô nằm trên giường, cố gắng ép mình đi vào giấc ngủ, nhưng bộ não cô lại phản bội. Cô cứ liên tục tua lại khuôn mặt Khang, hơi thở cậu, và cả cảm giác nóng bỏng khi cậu nâng cằm cô lên.

Và rồi, Giấc Mơ đến.

Đó không phải là một giấc mơ lãng mạn, mà là một cơn ác mộng gợi cảm và ám ảnh.

Trong mơ, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, ẩm ướt, giống như căn nhà kho cũ kỹ phía sau vườn. Cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng, còn Khang thì mặc chiếc áo thun bó sát hôm nọ.

Khang tiến đến, không nói một lời nào. Ánh mắt cậu căm phẫn nhưng lại đầy say mê. Cậu siết chặt cổ tay cô, không cho cô chạy trốn.

“Chị muốn em thả chị ra? Không bao giờ.”

Lời thoại của Khang trong mơ cũng uy hiếp như ngoài đời thực.

Cậu bắt đầu khám phá cô bằng ánh mắt, từng centimet da thịt cô dưới lớp vải mỏng đều bị cậu nhận diện và chiếm hữu. Cảm giác nóng bỏng ấy, sự tê dại ấy lan truyền từ đầu đến chân cô, chân thật đến mức cô cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh trong lồng ngực.

Khang trong mơ không vội vàng. Cậu chỉ áp sát cơ thể cô vào tường, và hơi thở cậu phả vào tai cô.

“Em muốn chị nhìn em, nhìn người đàn ông đã yêu chị điên cuồng suốt mười năm qua. Chị không thể giả vờ không thấy nữa.”

Rồi cậu bắt đầu hôn cô, không phải nụ hôn nhẹ nhàng, mà là sự càn quét, thô bạo nhưng lại khiến cô mất kiểm soát một cách kinh hoàng. Cô cố gắng đẩy Khang ra, nhưng vòng tay cậu rắn chắc như thép.

“Thả em ra đi, Chị Vân. Hay là... chị thả mình vào vòng tay em?”

Cảm giác tội lỗi và khao khát hòa quyện, tạo thành một cơn lốc xoáy cảm xúc cuốn cô đi. Cô cảm thấy cơ thể mình đã phản bội lí trí, bắt đầu đáp trả nụ hôn của cậu, tìm kiếm sự gần gũi và mạnh mẽ đó.

Bàn tay Khang trong mơ bắt đầu lướt dọc theo eo cô, xuống hông, rồi kéo cô áp sát vào cơ thể nóng rực của cậu. Cảm giác đầy đặn và nam tính ấy chân thật đến mức Thanh Vân rên khẽ trong vô thức.

Cô thức giấc trong một cơn sợ hãi và xấu hổ tột độ.

Cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, tim đập điên cuồng. Cô vội vàng bật đèn, cố gắng xác định xem mình đang ở đâu. Cô nhận ra mình vẫn nằm trên giường, một mình.

Nhưng cảm giác nóng bỏng và tê dại từ giấc mơ vẫn còn vương lại trên da thịt, ám ảnh cô.

“Không được, không được,” cô lặp đi lặp lại như một câu thần chú.

Thanh Vân ngồi bật dậy, bật laptop lên và cố gắng làm việc, cố gắng dùng những con số khô khan để dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Nhưng cứ mỗi khi cô nhắm mắt lại, cô lại thấy hình bóng Khang, thấy ánh mắt cậu nhìn cô đầy khao khát.

Cô bắt đầu nhận ra sự thật đáng sợ hơn cả: Không phải Minh Khang đang cố gắng xâm chiếm cô, mà cảm xúc bị kìm nén của chính cô đã tạo ra Khang trong những giấc mơ đó. Cô đã vượt qua ranh giới của bản thân mình rồi.

Sáng hôm sau, cô xuống nhà với đôi mắt thâm quầng. Khang đang ngồi ăn sáng, vẫn với vẻ ngoài điềm tĩnh và lịch sự.

“Chị Vân, chị không ngủ được à? Hay chị gặp ác mộng?” Khang hỏi, giọng cậu không hề có ý châm chọc, nhưng lại chứa đựng một sự thấu hiểu đáng kinh ngạc.

Thanh Vân giật mình. Cậu làm sao biết cô gặp ác mộng? Hay là Khang đang điều khiển cả tâm trí cô?

“Không có gì. Chị chỉ... có nhiều việc phải lo,” cô nói, tránh né ánh mắt cậu.

Minh Khang đứng dậy, tiến đến gần cô. Cậu không chạm vào cô, chỉ đứng cách cô một bước chân, nhưng sự áp đảo của cậu vẫn khiến cô ngạt thở.

“Chị Vân,” Khang nói, giọng cậu trầm thấp như một lời hứa hẹn đầy tội lỗi. “Chị biết đấy, ác mộng là nơi mong muốn bị kìm nén được giải phóng. Nếu chị không muốn gặp nó nữa, chị chỉ cần chấp nhận sự thật. Chị thả mình ra, và để em thả chị ra khỏi những quy tắc ấy.”

Cậu dừng lại, nở một nụ cười chế giễu nhưng lại vô cùng quyến rũ.

“Em luôn sẵn lòng biến ác mộng của chị thành giấc mơ đẹp nhất.”

Nói rồi, Khang đeo ba lô, đi làm. Để lại Thanh Vân đứng một mình, choáng váng và tuyệt vọng với những bí mật gợi cảm mà cô không thể nào xua đuổi khỏi tâm trí. Cô biết, cuộc chiến này, cô đã thua một nửa rồi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×