em trai thả chị ra

Chương 6: Căng Thẳng Ở Bể Bơ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự ám ảnh từ giấc mơ ở Chương 5 đã khiến Thanh Vân phải tìm kiếm một cách giải tỏa thể chất. Cô quyết định đến khu phức hợp thể thao quen thuộc vào buổi chiều cuối tuần, hy vọng những đường bơi dài sẽ giúp cô xua tan hình bóng của Khang khỏi tâm trí.

Cô đã cố tình chọn một bể bơi khác, xa nhà, để đảm bảo không gặp cậu. Thanh Vân mặc một bộ đồ bơi liền mảnh màu đen, kín đáo nhưng vẫn tôn lên những đường cong mềm mại của cơ thể.

Khi cô đang thư giãn ở khu vực ghế nghỉ sau một vòng bơi mệt nhoài, cô cảm thấy một ánh nhìn nóng rực đang cố định vào mình.

Thanh Vân ngước lên, và mọi thứ xung quanh cô dường như đóng băng.

Minh Khang đang đứng đó, cách cô chưa đầy mười mét, cạnh quầy nước.

Cậu không mặc áo.

Cơ thể Khang, vốn đã được cô cảm nhận qua lớp vải mỏng manh trong cơn mưa và qua giấc mơ, giờ đây được phơi bày hoàn toàn dưới ánh nắng chiều và ánh đèn khu vực bể bơi. Vòm ngực rộng, cơ bụng sáu múi săn chắc, và đôi vai vạm vỡ, tất cả đều được tôi luyện trong hai năm xa nhà. Chiếc quần bơi màu tối càng làm nổi bật lên hình thể hoàn hảo và mạnh mẽ của cậu.

Thanh Vân cảm thấy má nóng bừng. Cô vội vàng nắm lấy chiếc khăn tắm, vắt lên đùi, cố gắng che đi sự bối rối và kích thích không thể giấu giếm.

Minh Khang không ngạc nhiên khi thấy cô. Cậu tiến lại gần, bước chân thong thả, mang theo sự tự tin và uy quyền của một người đàn ông trưởng thành.

“Thật trùng hợp, Chị Vân. Em vừa xong buổi tập gym, định bơi thư giãn một chút,” Khang nói, giọng điệu thản nhiên đến đáng ngờ.

“Em... Em tập ở đây à?” Thanh Vân lắp bắp.

“Ừ. Lâu rồi. Chị quên à? Chị đưa em đến đây lần đầu tiên mà,” Khang trả lời, nở một nụ cười quỷ quyệt.

Cậu kéo một chiếc ghế nằm bên cạnh Thanh Vân. Cảm giác áp đảo đến từ cơ thể trần trụi, ướt át của cậu khiến Thanh Vân cảm thấy như bị dồn vào chân tường, dù họ đang ở giữa nơi công cộng.

“Bộ đồ bơi của chị... đẹp đấy. Rất kín đáo,” Khang nhận xét, giọng cậu trầm thấp, đầy ẩn ý.

Thanh Vân siết chặt chiếc khăn. “Em nói gì vậy?”

“Em nói là, nó rất an toàn.” Khang nghiêng người lại gần cô hơn, ánh mắt cậu lướt từ khuôn mặt cô xuống xương quai xanh ướt át. “Chị đang phòng thủ em rõ ràng đến thế sao?”

Minh Khang đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai Thanh Vân, nơi nước vẫn còn đọng lại. Cảm giác mát lạnh từ tay Khang, đối lập với cơ thể nóng hầm hập của cô, tạo nên một sự xúc cảm mãnh liệt.

“Nhưng chị biết đấy, Chị Vân. Càng cố giấu, thì người ta lại càng muốn nhìn kỹ hơn.”

Khang nhếch môi. Thanh Vân biết cậu đang khiêu khích cô. Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Em làm ơn đừng nói những lời mờ ám ở đây nữa. Mọi người sẽ để ý.”

Khang quay đầu lại, đảo mắt nhìn xung quanh. Hầu hết mọi người đều đang bận rộn bơi lội hoặc tắm nắng, không ai chú ý đến họ.

“Không ai để ý đâu. Họ không biết ranh giới của chúng ta đã đổ vỡ từ lâu rồi.” Khang quay lại nhìn Thanh Vân, ánh mắt cậu như lửa đốt, thẳng thắn và chiếm hữu đến kinh hoàng.

Ánh mắt đó lướt chậm rãi trên cơ thể cô, dừng lại ở đường cong thắt eo của Thanh Vân, rồi trở lại môi cô.

“Chị Vân, em có cảm giác nghiện nhìn chị,” Khang thì thầm, giọng cậu chứa đầy sự say mê nguy hiểm. “Mỗi khi nhìn chị, em lại nhớ đến giấc mơ đêm đó của chị.”

Lời nhắc nhở về giấc mơ xâm lấn khiến Thanh Vân choáng váng. Cô cảm thấy mình trần trụi dưới ánh mắt cậu. Khang không cần phải chạm vào cô, chỉ cần ánh mắt đó cũng đủ để kích thích mọi giác quan của cô.

“Em đang làm gì vậy?” Cô thốt lên, giọng nói đầy sự yếu đuối và tuyệt vọng.

“Em đang áp đặt,” Khang trả lời, giọng cậu tự mãn. “Em đang cho chị thấy, dù chị có trốn ở đâu, dù chị có cố gắng che giấu bản thân như thế nào, thì em vẫn là người có thể nhìn thấy chị rõ ràng nhất.”

Khang đột ngột đứng dậy. Cậu đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc ướt của cô.

“Đi bơi với em một lát đi. Chị cần giải tỏa năng lượng bị kìm nén đó.”

Rồi Khang bước đi. Mỗi bước chân của cậu đều mạnh mẽ và dứt khoát. Thanh Vân nhìn theo tấm lưng trần trụi và quyến rũ đó. Cô cảm thấy một sự khao khát không thể cưỡng lại được. Không phải Khang đang thách thức cô, mà là cơ thể cô đang thách thức lí trí của cô.

Cô đứng dậy, chiếc khăn tắm buông lỏng khỏi tay. Cô biết, bơi cùng cậu không phải là cách để giải tỏa, mà là cách để đầu hàng trước sức hấp dẫn cấm kỵ này.

Thanh Vân hít một hơi sâu, và bước xuống nước, hướng về phía Khang, nơi cậu đang đứng chờ đợi, ánh mắt rực lửa như muốn nuốt chửng cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×