em trai thả chị ra

Chương 7: Lời Thách Thức Không Lời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi bơi lội căng thẳng, mối quan hệ giữa Thanh Vân và Minh Khang chuyển sang giai đoạn đối đầu ngầm. Họ không nói về những gì đã xảy ra, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh mắt đều chứa đựng sự áp lực và ham muốn không thể giấu giếm. Khang không còn cố gắng che giấu ánh mắt chiếm hữu của mình, còn Thanh Vân thì vật lộn với cảm giác hấp dẫn tội lỗi mà cậu mang lại.

Để tự cứu mình, Thanh Vân quyết định quay lại với cuộc sống xã giao bình thường, tìm kiếm sự phân tâm và những mối quan hệ an toàn. Cô nhận lời đi ăn tối với Đình Phong, một đồng nghiệp lớn tuổi và chín chắn, người đã theo đuổi cô một thời gian.

Cô cố tình về nhà muộn, trang điểm kỹ lưỡng và mặc một chiếc váy liền thanh lịch. Khi cô đang chuẩn bị rời đi, Minh Khang xuất hiện ở cửa phòng khách.

“Chị Vân đi đâu tối nay mà lại ăn diện thế?” Giọng Khang trầm xuống, không còn sự vui vẻ thường ngày.

“Chị có hẹn ăn tối với một người bạn. Em không cần đợi cửa đâu.” Thanh Vân cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô lại đập rộn ràng.

Khang tiến đến gần, ánh mắt cậu quét qua toàn bộ trang phục của cô, dừng lại ở chiếc dây chuyền mảnh dẻ trên cổ.

“Người bạn nào có thể khiến chị phải đi làm tóc, điệu đà thế này?”

“Là Đình Phong. Anh ấy là đồng nghiệp cũ.” Thanh Vân thành thật trả lời, cô biết cố gắng che giấu Khang là vô ích.

Ngay khi nghe thấy cái tên "Đình Phong," khuôn mặt Khang biến sắc. Sự điềm tĩnh thường thấy của cậu tan biến, thay vào đó là một vẻ ghen tuông trần trụi và dữ dội.

“Một gã lớn tuổi, nhàm chán,” Khang nhận xét một cách khinh miệt. “Chị biết anh ta có ý gì với chị mà. Chị đi gặp anh ta làm gì?”

“Chuyện của chị, em không cần phải can thiệp. Chúng ta chỉ là đi ăn tối bình thường,” Thanh Vân kiên quyết.

Minh Khang đột ngột nắm lấy cổ tay Thanh Vân, lực đạo mạnh đến mức cô phải nhíu mày.

“Bình thường? Sau những gì đã xảy ra, chị nghĩ chị có thể quay lại cuộc sống bình thường sao?” Cậu nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thủng cô.

“Buông chị ra, Khang! Em đang làm chị đau đấy!”

Khang buông tay cô ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời. “Chị biết rõ chị không thể. Chị đã phản ứng với em. Chị đã mơ về em. Chị không còn thuần khiết như chị nghĩ nữa.”

Cậu dùng từ thuần khiết một cách nặng nề, khiến Thanh Vân cảm thấy bị xúc phạm và tổn thương.

“Đừng nói những lời ác ý nữa, Khang! Chị và em... chúng ta là anh em!”

Minh Khang cười nhạt. Cậu đưa tay lên, vuốt nhẹ vết hằn đỏ trên cổ tay cô. “Anh em? Anh em không làm những gì chúng ta đã làm, Chị Vân. Anh em không mong muốn nhau mãnh liệt như thế.”

Đúng lúc đó, chuông cửa reo lên. Đình Phong đã đến.

Minh Khang biết, đây là một cuộc chiến ngầm. Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ngoan ngoãn thường ngày, nhưng ánh mắt nhìn Thanh Vân vẫn đầy sự đe dọa.

“Anh ta đến rồi. Chị đi đi,” Khang nói, nhưng giọng cậu mang theo một uy lực kỳ lạ.

Thanh Vân vội vàng mở cửa. Đình Phong đứng đó, lịch thiệp và rạng rỡ.

“Chào Vân, em đẹp lắm. Chào Khang,” Đình Phong cười xã giao.

Minh Khang tiến ra, đứng ngay bên cạnh Thanh Vân. Hành động này là một lời tuyên bố không lời.

“Chào anh Đình Phong. Anh đưa chị em đi chơi, nhớ đưa về trước mười giờ tối nhé,” Khang nói, giọng cậu ngọt ngào nhưng lại mang theo một sự cảnh cáo tinh tế.

Đình Phong hơi ngạc nhiên trước lời nói quá thân mật của Khang. “Chà, Khang lớn nhanh thật. Yên tâm, anh sẽ đưa Vân về nhà an toàn. Chúc em cuối tuần vui vẻ.”

Khi Thanh Vân quay người đi, Minh Khang đột ngột ghé sát tai cô.

“Chị mà dám để anh ta chạm vào chị, hay để anh ta hôn chị, thì em sẽ không chỉ làm những gì đã làm trong mơ của chị nữa đâu,” cậu thì thầm, giọng cậu chứa đầy ý vị chiếm đoạt.

Lời đe dọa này như một luồng điện chạy dọc sống lưng Thanh Vân. Cô hiểu rõ Khang không hề nói đùa.

Trong suốt buổi hẹn hò, dù Thanh Vân cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện với Đình Phong, nhưng ánh mắt ám ảnh của Khang vẫn đeo bám cô. Cô cảm thấy khó chịu và bức bối khi Đình Phong có những cử chỉ thân mật nhỏ, như chạm vào tay cô khi nói chuyện. Cô luôn nhìn đồng hồ, cố gắng kết thúc buổi hẹn trước 10 giờ như lời cảnh cáo của Khang.

Khi Đình Phong đưa cô về đến nhà lúc 9 giờ 55 phút, anh định mời cô vào.

“Vân, em có muốn anh vào trong uống một ly trà không?”

Thanh Vân đang định lịch sự từ chối, thì cửa nhà đột ngột mở toang.

Minh Khang đứng đó, cơ thể cao lớn chặn hết ánh đèn. Cậu mặc một chiếc quần thể thao và áo ba lỗ rộng, mái tóc ướt sũng như vừa tập gym xong. Khuôn mặt cậu lạnh lùng và nguy hiểm.

“Chào anh Đình Phong. Chị em về rồi. Anh về đi,” Khang nói, giọng cậu khàn đặc và không hề có vẻ xã giao.

Đình Phong cảm thấy không khí căng thẳng đến bất thường. Anh ta chỉ kịp nói lời tạm biệt vội vã rồi lái xe đi.

Minh Khang đóng sầm cửa lại, quay người về phía Thanh Vân.

“Em đã cảnh cáo chị rồi,” Khang gằn giọng, tiến thẳng về phía cô.

Thanh Vân lùi lại, nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của Khang.

“Em về trước 10 giờ. Anh ấy không làm gì chị cả!”

“Nhưng chị muốn anh ta làm gì đó, đúng không? Chị muốn trốn khỏi em bằng cách tìm một người đàn ông an toàn và nhàm chán hơn?”

Minh Khang bắt lấy vai cô, kéo mạnh cô vào người cậu. Thanh Vân thét lên một tiếng nhỏ.

“Sẽ không có ai thả chị ra ngoài em đâu, Chị Vân. Không bao giờ.”

Khang cúi đầu xuống, và áp đặt một nụ hôn lên môi cô, không phải là sự âu yếm mà là một sự trừng phạt đầy cuồng nhiệt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×