Nụ hôn đầy trừng phạt ở cuối Chương 7 đã để lại một dư vị bỏng rát và bất lực trong lòng Thanh Vân. Cô biết, Khang đang sử dụng tình yêu và ham muốn cấm kỵ như một vũ khí để phá hủy sự tự chủ của cô.
Sau sự cố đó, Thanh Vân đóng sầm cửa phòng, khóa chặt và không ra ngoài cho đến sáng hôm sau. Khang cũng không gõ cửa. Cậu để lại cho cô không gian, nhưng sự im lặng ấy lại mang đến cảm giác đe dọa hơn cả những lời nói nóng nảy.
Tối thứ Bảy, Khang rủ Thanh Vân xem một bộ phim hành động kinh điển. Đây là một thói quen cũ của hai chị em. Thanh Vân do dự, nhưng rồi cô chấp nhận. Cô nghĩ, xem phim ở phòng khách, nơi có đủ ánh sáng và không gian mở, có lẽ là một môi trường an toàn hơn.
Minh Khang đã chuẩn bị sẵn bắp rang bơ và nước uống. Cậu ngồi ở đầu sofa, còn Thanh Vân ngồi ở phía đối diện, cách nhau một khoảng trống lớn.
Bộ phim bắt đầu. Những cảnh chiến đấu và rượt đuổi căng thẳng dường như không thể thu hút sự tập trung của Thanh Vân. Cô liên tục cảm nhận được ánh mắt lén lút của Khang đang lướt qua mình.
Sau khoảng nửa giờ, Khang di chuyển.
“Chị Vân, đưa em xem danh sách bộ phim này một lát,” Khang nói, tiến lại gần Thanh Vân hơn, nhưng không ngồi xuống hẳn.
Cậu ngồi ngay bên cạnh cô, khuỷu tay đặt lên lưng ghế. Tư thế này khiến đùi Khang gần như chạm vào đùi cô. Thanh Vân cảm thấy hơi nóng từ cơ thể cậu lan tỏa qua lớp quần áo.
“Đây này, em xem đi,” Thanh Vân đưa điều khiển cho Khang, giọng cô hơi run.
Minh Khang cầm điều khiển, nhưng thay vì chỉ xem danh sách diễn viên trên màn hình, cậu lại nghiêng hẳn người về phía cô, chỉ vào một cái tên trên màn hình TV, tạo ra một tư thế cực kỳ thân mật.
Cánh tay Khang, to lớn và rắn chắc, áp sát vào vai Thanh Vân. Làn da cậu nóng ấm, mang theo hương thơm mạnh mẽ của gỗ đàn hương. Thanh Vân cảm thấy tê dại toàn bộ bên vai trái.
“À, diễn viên này em nhớ rồi. Anh ấy đóng vai người hùng hành động rất tuyệt,” Khang nói, giọng điệu hoàn toàn bình thường, như thể cậu không hề nhận ra sự xâm lấn thể xác mà cậu đang tạo ra.
Thanh Vân cố gắng lùi lại, nhưng ghế sofa lại bị chặn bởi lưng ghế.
“Ừ, đúng rồi,” cô lắp bắp. “Em xem xong chưa? Quay lại chỗ em ngồi đi.”
Khang mỉm cười, một nụ cười bí ẩn và quyến rũ.
“Em ngồi đây được không? Ở đây có bắp rang bơ, tiện tay hơn.” Khang đặt điều khiển xuống, và lần này, cậu hoàn toàn thư giãn bên cạnh cô.
Mối nguy hiểm không còn là lời nói hay ánh mắt, mà là cái chạm thường xuyên và không thể tránh khỏi.
Khi một cảnh cao trào xuất hiện, Thanh Vân theo phản xạ nghiêng người về phía trước. Khang cũng vậy. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cánh tay Khang đã cọ xát vào ngực Thanh Vân.
Chỉ là một cái chạm nhanh như chớp, vô tình và tinh tế, nhưng nó lại như một cú sốc điện. Khang ngay lập tức lùi lại, khuôn mặt cậu tỏ vẻ ngạc nhiên và hơi hốt hoảng.
“Ôi, em xin lỗi, Chị Vân. Em vô tình quá,” Khang nói, giọng cậu nghẹn lại một chút.
Thanh Vân biết, Khang đang giả vờ. Nhưng điều kinh khủng hơn là, cô không thể phủ nhận được cảm giác râm ran và kích thích mà cái chạm đó mang lại.
“Không... không sao,” cô thì thầm, khuôn mặt nóng bừng.
Bộ phim tiếp tục. Thanh Vân cố gắng giữ cho cơ thể mình cứng đờ và cách xa Khang nhất có thể.
Nhưng Khang lại tiếp tục. Lần này, cậu duỗi chân, và cẳng chân rắn chắc của cậu đã áp sát vào cẳng chân cô. Lại một cái chạm dai dẳng và vô tình khác.
Cảm giác da thịt tiếp xúc nhau thông qua lớp vải mỏng manh khiến mọi tế bào của Thanh Vân đều rung động. Cô biết, Khang đang thử thách giới hạn cuối cùng của cô.
Cô đưa tay lên, định đẩy nhẹ chân Khang ra, nhưng bàn tay cậu đã nhanh hơn.
Minh Khang đặt bàn tay ấm nóng của mình lên mu bàn tay cô, không siết chặt, chỉ là một sự chạm nhẹ, khóa lại mọi ý định rút lui của cô.
“Chị Vân,” Khang quay sang, ánh mắt cậu như ngọn lửa rực cháy trong bóng tối phòng khách. “Chị đang rất căng thẳng. Em có thể cảm nhận được.”
“Chị không căng thẳng,” Thanh Vân nói dối một cách yếu ớt.
Khang cười khẽ, rồi nhẹ nhàng đan những ngón tay cậu vào những ngón tay cô, một sự thân mật không thể phủ nhận. Bàn tay cậu lớn hơn, bao bọc hoàn toàn tay cô, tạo nên cảm giác được che chở nhưng cũng đầy nguy hiểm.
“Đừng tự lừa dối nữa, chị,” Khang thì thầm, giọng cậu đầy nài nỉ và quyến rũ. “Tất cả những gì chị kìm nén đang dồn nén vào đây.” Khang lắc nhẹ tay cô.
Thanh Vân nhắm chặt mắt. Cô cảm thấy kiệt sức và tuyệt vọng trước sự xâm lấn tinh tế và không ngừng nghỉ của Khang. Cô biết, đêm nay, cái chạm tay này sẽ dẫn đến nhiều hơn thế.
Cô đã mất kiểm soát hoàn toàn.