gachiakuta

Chương 3: Gặp Gỡ Cleaners


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu không khí trong vực sâu nặng nề đến mức khiến mỗi hơi thở của Rudo đều như rỉ máu. Sau trận tử chiến với con quái rác khổng lồ, toàn thân cậu rã rời, từng vết thương đau buốt như xé thịt. Nhưng ánh mắt thì không hề tắt lửa.

Phía trước, nhóm người lạ bước ra từ màn đêm. Họ không giống cư dân trên cao – không bóng dáng áo quần sạch sẽ, không vẻ mặt kiêu hãnh. Trái lại, tất cả đều khoác trên mình những bộ đồ vá víu bằng rác, những miếng giáp lắp ghép từ lon sắt, lốp xe, kính vỡ, tạo nên một hình dạng vừa quái dị vừa dữ tợn.

Người đi đầu là một gã cao lớn, tóc rối bù, vai vác một thanh giáo chế từ khung xe gãy. Ánh mắt hắn sắc lạnh, nhưng cũng ánh lên sự tò mò khi nhìn Rudo.

“Thằng nhóc này… hạ được một Jinki mà không cần trợ giúp. Khá lắm.” – hắn trầm giọng.

“Jinki?” – Rudo khẽ nhíu mày, thở gấp.

Một cô gái trong nhóm tiến lên, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng lạ lùng. Cô mang theo một ngọn đèn phát ra ánh xanh nhạt, chiếu rọi bóng tối quanh họ.

“Jinki là lũ quái vật rác mày vừa hạ. Thứ sinh ra từ hận thù và dục vọng bị vứt bỏ. Chúng là tử thần của nơi này. Người bình thường gặp chúng thì chỉ có chết. Nhưng mày… lại giết được nó bằng tay trần và một sợi xích.”

Rudo nhìn xuống cánh tay mình, nơi sợi xích rỉ sét vẫn còn quấn chặt, loang máu đỏ. Trong thoáng chốc, cậu thấy ngực mình như bùng nổ. Không phải vì tự hào, mà là cảm giác bản năng đang gào thét:

“Đúng, tao không phải rác. Tao sẽ sống sót.”

Gã thủ lĩnh gật đầu, cất giọng ồm ồm:
“Ta là Enjin, chỉ huy của một nhóm Cleaners. Đây là PikeUrue.”

Cô gái tóc ngắn nghiêng đầu: “Bọn tao chuyên thu gom rác, chiến đấu với Jinki, và sống sót trong nơi địa ngục này. Nói ngắn gọn… Cleaners là những kẻ giữ cân bằng ở vực sâu.”

Rudo chống tay đứng dậy, nhìn thẳng vào họ:
“Vậy sao các người lại muốn gặp tôi? Tôi chỉ muốn sống, và… quay lại trên kia.”

Cả nhóm cười nhạt. Enjin bước lên, bàn tay to như gọng kìm đặt lên vai Rudo, đè mạnh đến mức xương cậu kêu răng rắc.

“Trên kia à? Hừ, mày bị ném xuống đây rồi thì coi như đã chết trong mắt thế giới đó. Vực sâu này mới là nhà mày. Nếu không học cách sống như bọn tao… mày sẽ bị nuốt chửng thôi.”

Rudo nghiến răng, máu trong người sôi sục. Trong thoáng chốc, cậu muốn hất bàn tay kia ra và hét vào mặt chúng. Nhưng rồi, ký ức về Regto chợt ùa về – lời dặn sống sót, ánh mắt hiền từ. Cậu hít một hơi dài, kìm lại cơn bốc đồng.

“Được. Nếu đi theo các người có thể giúp tôi mạnh hơn… thì tôi sẽ làm. Nhưng đừng mong tôi trở thành tay sai. Tôi sống sót… là vì bản thân tôi.”

Một thoáng im lặng. Rồi tiếng cười rộ lên. Pike – một gã thấp bé, vai vác khẩu súng phóng chế từ ống nước – vỗ đùi cười khằng khặc:

“Haha, thích cái thái độ lì lợm này! Đúng kiểu Cleaners!”

Urue thì chỉ khẽ nhún vai, đưa ngọn đèn lại gần Rudo để soi vết thương. Cô rút từ thắt lưng một lọ dung dịch sủi bọt xanh, đổ lên vết rách trên tay cậu. Lập tức, Rudo hét lên đau đớn.

“Yên đi. Đây là dung dịch thanh lọc. Không có nó, mày sẽ bị chất độc từ rác ăn mòn cho đến chết.” – giọng Urue lạnh băng.

Rudo cắn răng, mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng trong mắt cậu lóe lên một tia sáng: nơi này còn có luật lệ riêng. Và cậu phải học nó để sống.

Enjin quay đi, phất tay:
“Đi thôi. Nếu mày đủ gan thì từ giờ, mày sẽ bước đi cùng bọn tao. Vực sâu này không có chỗ cho kẻ yếu.”

Cả nhóm rảo bước qua những núi rác cao chót vót, ánh đèn xanh chập chờn soi đường. Rudo lững thững theo sau, mỗi bước chân đều nặng trĩu, nhưng trong tim lại cháy lên ngọn lửa kỳ lạ.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen đặc trên cao. Đâu đó, ánh sáng từ thành phố xa xăm vẫn lấp lánh như mỉa mai.

“Chúng mày nghĩ tao là rác ư? Tao sẽ sống. Tao sẽ trở lại. Và tao sẽ khiến chúng mày phải nhìn thẳng vào tao!”

Trong bóng đêm, ánh mắt Rudo rực đỏ như lửa. Và đó là khởi đầu cho con đường máu lửa của một kẻ bị nguyền rủa – kẻ sẽ thay đổi cả vực sâu lẫn thế giới bên trên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×