gấm âm

Chương 13: Rừng Mộ Đá – Mắt Gấm Tỉnh Thức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ ba sau sự kiện tại Đông viện, Mị Thanh rời Hương Viện trong lặng lẽ. Trên người nàng khoác một chiếc áo choàng đen viền bạc, mái tóc buông dài, giấu đi đôi mắt mang ánh sáng lạ mỗi khi ánh trăng chạm vào.

Rừng mộ đá nằm ở mé tây thành Dung Phủ, nơi từng là bãi hành quyết của triều trước, giờ chỉ còn là vùng đất chết bị lãng quên. Những phiến bia đá mòn, phủ địa y và rêu mốc, nhô lên như xương sống của kẻ chết không siêu thoát.

Tiếng gió u u, như tiếng thở dài của vạn hồn. Nhưng nàng không chùn bước.

Phía sâu trong rừng, một ngọn lửa tím phập phồng không gió, vây quanh một căn lều dựng bằng vải thô. Dưới ánh lửa, một bóng người ngồi xếp bằng giữa vòng tròn bùa chú bằng tro máu và chỉ tơ đỏ.

Hắn là Bá Cốt Lang, người cuối cùng còn sống trong tộc chế gấm hiến tế – tộc từng bị triều đình diệt sạch vì luyện Gấm Hồn Ký, một tà pháp có thể nuốt linh hồn người qua từng đường may.

Mị Thanh dừng lại, giọng bình thản:

“Ngươi là người dệt nên mảnh gấm Trác Du Cơ từng dùng?”

Bá Cốt Lang không ngẩng đầu. “Ngươi mang khí gấm... nhưng không phải là kẻ điều khiển. Ngươi là vật chứa.”

“Tôi muốn hiểu—thứ trong người tôi là gì.”

Hắn ngước lên. Đôi mắt trắng dã không đồng tử. Một bên gò má rạn nứt như mặt đá bị gió ăn mòn. Hắn cười khô khốc.

“Không phải ngươi ‘có’ gấm. Ngươi gấm.”

Mị Thanh lặng người.

“Trác Du Cơ đã không hoàn thành nghi lễ cuối cùng. Bà ấy tách linh hồn mình làm hai. Một nửa chôn vào ngươi... đứa bé được tạo ra bằng máu, nguyền rủa và dục vọng. Ngươi không phải truyền nhân. Ngươi là bản thể khuyết.”

“Vậy ta sẽ chết?”

“Không. Ngươi sẽ giết. Khi ba mảnh gấm hội đủ, Gấm Tâm sẽ thức tỉnh. Khi đó, ngươi không còn là người.”

Mị Thanh cười nhạt. “Có lẽ... ta chưa từng là người.”

Nàng rút ra mảnh gấm trái tim xé đôi, đặt xuống vòng bùa. Nó lập tức cháy rực, ánh sáng tím lan khắp không gian. Gió rít lên như tiếng trẻ con gào khóc. Bá Cốt Lang hét lớn:

“Lùi lại!”

Nhưng đã quá muộn. Ánh sáng xuyên qua da thịt Mị Thanh, rồi trồi ra từ sau lưng nàng như hàng ngàn sợi chỉ máu, xoắn vào nhau, tạo thành hình ảnh một người phụ nữ – Trác Du Cơ, trong dáng áo cưới đỏ, đôi mắt bị khâu bằng tơ đen.

“Con gái ta...” – hình ảnh thì thầm – “Ta nhớ mùi da con... mùi dục vọng chưa chín...”

Mị Thanh run rẩy, nhưng ánh mắt nàng lạnh lẽo. Nàng bước về phía ảo ảnh, tay nắm chặt một con dao bạc nhỏ giấu trong tay áo.

“Tôi không cần người tạo ra tôi. Tôi chỉ cần quyền lực.”

Dứt lời, nàng đâm thẳng vào hình ảnh Du Cơ. Dao bạc xuyên qua, nhưng không chạm được gì. Mảnh gấm thứ hai bật ra từ cổ tay nàng – lần này có hình một chiếc miệng đang ngậm chỉ.

Bá Cốt Lang ngã vật ra sau, miệng trào máu.

“Mảnh thứ hai... Mắt gấm đã mở. Mộng bắt đầu đè...”

Trước khi hắn lịm đi, Mị Thanh đã biến mất giữa những tảng mộ đá, nơi sương mù như sống, như dõi theo từng bước chân nàng.


Tại Dung Phủ, Lục Dung đứng trước tấm màn trướng trong thư phòng. Trong tay hắn là một đoạn chỉ máu mà lính canh tìm thấy ở rìa rừng mộ. Sợi chỉ quấn thành ký tự cổ: “Đỏ chưa đủ. Xanh chưa ngủ. Tím sắp nuốt.”

Trầm Dư xuất hiện phía sau hắn, sắc mặt nghiêm trọng.

“Gấm đã thức. Chỉ còn một mảnh nữa thôi, cô ta sẽ không còn là Mị Thanh.”

“Vậy ta phải làm gì?”

“Cướp lấy gấm cuối cùng trước khi nó trồi ra.”

“Bằng cách nào?”

Trầm Dư im lặng một hồi, rồi chậm rãi đáp:

“Bằng cách khiến nàng ta yêu ngươi thật lòng.”

Lục Dung nhìn về hướng rừng mộ, môi mím chặt. Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa – những hạt nước rơi xuống mái gạch như tiếng rít từ miệng gấm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.