Trời chưa sáng hẳn, nhưng sương đã nhả ra mùi tanh nồng như máu cũ. Ở rìa nam Dung Phủ, khu đất từng là nhà thiêu xác của triều Lạc, đã bị lãng quên hàng trăm năm, nay được dựng lại dưới tên mới: Gấm Dục Đài.
Người dân gọi nơi ấy là “phòng luyện dục”, nhưng chẳng ai biết bên trong thật sự có gì. Chỉ truyền nhau rằng, bất kỳ kẻ nào bước vào đều không còn là chính mình khi rời khỏi.
Mị Thanh đến trong bóng tối. Nàng khoác áo lụa đen, chỉ mang theo một cây trâm bạc và mảnh gấm thứ hai quấn quanh cổ tay. Cửa đài mở ra không tiếng động, như thể đã đợi nàng từ rất lâu.
Bên trong, ánh sáng hồng nhạt tỏa ra từ những bức rèm voan. Sàn trải gấm đỏ, tường vẽ những bức họa thân thể giao hoan, mỗi nét vẽ như đang thở. Một người phụ nữ xuất hiện, khuôn mặt đẹp như tượng, không biểu cảm.
“Ngươi là kẻ mang hai mảnh gấm.”
“Phải.”
“Ngươi đến để hoàn thành nghi lễ?”
“Ta đến để lấy lại quyền chủ động.”
Người phụ nữ cúi đầu, vén rèm dẫn nàng vào một căn phòng khác. Trên bệ đá trung tâm là một khung cửi đặc biệt – không phải để dệt vải, mà để... dệt ký ức.
“Chọn một kẻ để hiến dục.”
“Phải là người từng ngủ với ta sao?”
“Không. Chỉ cần cảm xúc ngươi dành cho họ đủ mật.”
Mị Thanh nhắm mắt.
Ký ức hiện lên: lần đầu nàng bị ép mặc hồng y đứng chờ khách... đôi mắt lãnh đạm của Lục Dung nhìn qua thân thể nàng mà không chạm vào... cảm giác chờ đợi trong nhục nhã... và khoảnh khắc tay hắn vô thức đặt lên cổ nàng khi nàng giả ngất, dịu dàng hơn bất kỳ lần chạm nào trong cuộc đời.
“Ta chọn Lục Dung.”
Người phụ nữ gật đầu. “Rất tốt. Hãy nằm lên khung cửi.”
Dưới lớp lụa mỏng, thân thể Mị Thanh hiện ra từng đường cong uốn lượn. Nàng nằm xuống, tay chân bị tơ đỏ quấn chặt. Tơ không siết mạnh, nhưng mỗi lần cựa quậy là mỗi lần hứng chịu cảm giác như có ai đó mơn trớn dưới da.
Từ trần, sợi chỉ máu nhỏ xuống trán nàng, luồn vào giữa hai hàng mi, rồi thấm vào sâu hơn – vào ký ức, vào lòng dục.
Hình ảnh hiện ra: Lục Dung đứng trên bậc triều, máu dính nơi ngực áo hắn, đôi mắt nửa u sầu, nửa lạnh lùng. Cảnh kế tiếp là hắn siết lấy nàng trong rừng mộ, hôn nàng điên cuồng như tìm kiếm một thứ gì đã mất.
Càng nhiều hình ảnh hiện lên, sợi chỉ dệt càng nhanh. Dưới thân thể Mị Thanh, gấm mới đang thành hình – mảnh cuối cùng.
Nhưng bất ngờ, sợi chỉ dừng lại. Gấm rách một đường ở giữa. Người phụ nữ hốt hoảng:
“Ngươi đang cưỡng ép cảm xúc. Ngươi... không thật sự yêu hắn.”
Mị Thanh mở mắt, cười nhạt.
“Ta không đến đây để yêu. Ta đến để tự chọn kết thúc.”
Dứt lời, nàng cắn lưỡi, máu phụt ra như suối. Máu bắn trúng gấm, tạo một vệt đen – không còn đỏ tươi, mà là đen tía như bóng đêm bị giết chết.
Mảnh gấm cuối cùng hoàn thành, nhưng biến dị. Không ai từng thấy loại hoa văn như vậy: không phải hoa, không phải hồn, mà là hình một người nữ đang xé ngực chính mình, lôi ra một con bướm tằm nhuốm máu.
Người phụ nữ run rẩy: “Ngươi đã... phá lời nguyền. Gấm giờ không thuộc về Du Cơ. Nó là bản ngã của ngươi.”
Mị Thanh đứng dậy, toàn thân đẫm máu, nhưng nụ cười trên môi như lụa cắt gió.
“Vậy thì ta sẽ bắt đầu may một triều đại mới... từ da thịt chính ta.”
Cùng lúc đó, tại Dung Phủ, Lục Dung nhận được tin: một làn sóng chết bất thường đang lan khắp thành – người dân bị rút mất cảm xúc, chỉ còn xác sống thẫn thờ.
Hắn cầm trong tay một đoạn gấm vừa được gửi đến – là mẫu cuối cùng của Gấm Tâm. Nhưng lần này, mặt gấm không có hoa. Nó có... một con mắt mở to, nhìn thẳng vào hắn.
Con mắt đó giống hệt mắt Mị Thanh.