gấm âm

Chương 16: Dục Võng Thành Tơ – Khi Gương Không Phản Chiếu Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời Hạ Xá buông xuống một màu xám đục như tấm màn vải đã từng bị nhu bằng khói hương và mồ hôi. Lục Dung đứng giữa cỗ khung cửi bằng ngà, những sợi tơ ma quái chạm vào làn da hắn, như sống, như biết cảm xúc, như đang dò tìm thứ hắn chưa từng để ai thấy – dục vọng ẩn sâu trong tận cùng lý trí.

Hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo.

“Chỉ là ảo ảnh, chỉ là tà pháp,” hắn lẩm bẩm, siết chặt chuôi kiếm bên hông.

Nhưng mỗi bước chân tiến về phía khung cửi, một mảnh gấm khác lại rơi xuống. Và trên từng mảnh gấm ấy, hắn thấy những hình ảnh chưa từng xảy ra, nhưng kỳ lạ thay – hắn lại muốn chúng từng có thật.

Một lần hắn kéo cổ Mị Thanh vào lòng trong đêm mưa, tấm áo nàng dính sát thân thể, ngực căng tròn lộ dưới lụa mỏng, ánh mắt nàng thách thức như một ngọn lửa thiêu trụi triều nghi.

Một lần khác, chính nàng cởi áo trước mặt hắn trong thư phòng, nụ cười mỉm gợi dục không chút xấu hổ – nàng dâng chính bản thân mình lên bàn nghị sự, bắt hắn lựa chọn: nàng hay thiên hạ.

Tất cả đều không thật. Nhưng những sợi tơ biết rõ: lòng hắn chưa từng hoàn toàn chọn thiên hạ.

Một giọng nói vang lên – từ chính khung cửi: “Muốn ta dừng, hãy dệt lại ký ức.”

“Dệt... bằng gì?” Lục Dung hỏi.

“Tơ không chọn chất liệu. Tơ phản ánh lòng người. Ngươi dám đưa tay vào, ta sẽ dệt từ chính ham muốn của ngươi.”

Lục Dung cởi áo ngoài, bước tới. Đôi tay chìa ra, chạm vào trục gấm.

Lúc đó, hắn cảm giác cả cơ thể mình như bị kéo vào một vùng sâu không đáy. Một căn phòng đen, có ánh sáng duy nhất rọi từ phía sau một tấm rèm lụa.

Bên trong rèm, có tiếng rên – rền rĩ như xé toạc yên lặng. Giọng nữ, vừa thống khổ vừa đầy nhục cảm. Giọng... của Mị Thanh.

“Ngươi đến trễ.”

Giọng nàng như cào vào tai, cào xuống lòng.

Rèm mở.

Trước mặt hắn, Mị Thanh đứng đó, chỉ mặc chiếc xiêm lụa mỏng màu đỏ rượu, ôm sát cơ thể nõn nà đầy mê hoặc. Vòng một tròn căng, khe ngực hé lộ dưới lớp vải như cố tình khoe nửa che nửa hở. Đôi môi đỏ ươn ướt, ánh mắt long lanh như suối ngầm chứa độc.

Nàng không bước tới.

Hắn cũng không dám bước.

Chỉ có khoảng cách – và lửa – âm ỉ trong mắt cả hai.

“Ngươi nghĩ ta quyến rũ ngươi để gì? Để khiến ngươi phản bội đạo lý sao? Không. Ta chỉ muốn ngươi nhớ... cảm giác có một người nữ chủ động muốn được chạm đến, nhưng ngươi lại không dám.”

Lục Dung run khẽ.

“Nàng là ảo ảnh,” hắn lẩm bẩm.

“Ta là dục vọng bị ngươi chối bỏ,” nàng nói, “mà dục vọng nếu bị chối bỏ quá lâu... sẽ hóa thành hình. Sẽ quay lại giết chính ngươi.”

Nói rồi, nàng xoay người bước vào trong – từng bước khiến xiêm y dính sát vòng ba căng đầy, mềm mại như lụa thượng hạng được tưới ướt bằng rượu ngọt.

Hắn không cưỡng được. Một bước, rồi hai. Và rồi hắn đã ở sau lưng nàng, tay siết lấy eo nàng như phản xạ. Nàng không từ chối, ngược lại – nàng ngả đầu vào ngực hắn, cười khẽ, hơi thở phả vào xương quai xanh.

“Ngươi thấy chưa?” nàng thì thầm. “Chạm vào ta... thì có gì sai?”

Lục Dung biết rõ: nếu hắn giữ thêm một giây, tâm sẽ đắm. Nếu hắn hôn nàng, sẽ không còn đường quay lại.

Nhưng lạ lùng thay, chính lúc hắn sắp mất kiểm soát – nàng lại quay đầu, đẩy hắn ra.

“Ngươi nghĩ ta muốn ngươi phạm sai?” nàng nói, giọng đanh lại. “Không. Ta muốn ngươi biết... rằng từ nay, ta mới là người dắt dây.”

Rồi thân thể nàng vỡ ra thành những sợi gấm đỏ. Rơi như mưa.

Lục Dung mở mắt.

Hắn đang đứng giữa khung cửi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Một mảnh gấm mới vừa dệt xong, trên đó là hình hắn quỳ gối, trước một nữ nhân đội vương miện gấm tím – chính là Mị Thanh.

Hắn cầm mảnh gấm, môi cười lạnh.

“Nàng muốn ta trở thành con rối bị dục vọng điều khiển ư?” hắn lẩm bẩm. “Vậy thì ta sẽ cho nàng thấy: ta cũng biết... dệt dục như vũ khí.”


Cùng lúc đó, tại trại Tây, Mị Thanh ngồi trước gương. Mảnh gấm cuối cùng vừa bị đốt cháy – nhưng ngọn lửa không bén.

“Lục Dung đã bắt đầu dệt,” Nhược Cơ thì thầm, lo lắng. “Tỷ nghĩ hắn có đủ mạnh không?”

Mị Thanh không đáp. Nàng đứng dậy, toàn thân chỉ khoác áo mỏng, ánh mắt sắc như gươm.

“Chỉ khi hắn dệt xong dục vọng... thì hắn mới đủ sức để hiểu tại sao ta đã chết từ khi còn sống.”

Và nàng cười – nụ cười buốt lạnh như tơ ngâm đá tuyết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.