Trăng treo đỉnh nóc cung, ánh bạc nhuốm lạnh lên từng phiến đá nơi sân điện Quân Tế. Mị Thanh đứng lặng phía sau bức bình phong chạm trổ kỳ lân, mái tóc dài buông xuống sau lưng như một dải lụa đen mềm. Nàng không hỏi, cũng không cử động, chỉ lắng nghe bước chân tiến vào – không vội vàng, nhưng cũng chẳng dè chừng.
Lục Dung dừng lại cách nàng ba thước.
“Ta nghe nói cô… không nhìn được.”
Mị Thanh khẽ gật đầu, gấm vẫn che mắt. “Phải.”
“Vậy tại sao cô lại biết ta đang đứng ở đây?”
Nàng nghiêng đầu. “Bởi ngươi… có nhịp tim không giống người sống.”
Không khí chợt chùng xuống. Câu nói như một lưỡi dao lướt nhẹ qua cổ họng, để lại vết xước mảnh nhưng đủ khiến Lục Dung hơi cau mày.
Chàng không phản bác, chỉ bước tới gần hơn, mỗi bước chân lại khiến chiếc vòng ngọc đeo bên hông ngân lên một tiếng trong vắt. Âm thanh ấy, lạ thay, khiến Mị Thanh mỉm cười.
“Ngọc Tịnh Âm?” – nàng hỏi.
“Cô biết loại ngọc này?”
“Biết. Chỉ có nhạc công của cung Kỳ Thanh mới đeo được. Nhưng chàng không phải người cung Kỳ Thanh. Không phải nhạc công. Càng không phải thường dân.”
Lục Dung im lặng. Trong ánh sáng mờ, gương mặt chàng như một bức tượng sống: sống mũi thẳng, mắt dài hơi xếch, mày kiếm, môi mỏng – đẹp đến lạ lùng, nhưng không phải cái đẹp dịu dàng. Đó là vẻ đẹp biết giết người bằng ánh nhìn.
“Cô cũng không phải kỹ nữ mù.” – chàng nói, giọng trầm như tiếng đàn tỳ bà lúc nửa đêm.
“Không.” – nàng đáp, nghiêng mặt, để ánh trăng chiếu lên làn môi đỏ như máu. “Ta là kỹ mù biết nhìn tâm người.”
Lục Dung không cười. Nhưng ánh mắt chàng lướt qua nàng như đang dò xét từng phân da thịt.
Y phục Mị Thanh hôm nay không còn là áo lụa tím phủ gấm. Nàng được ban một bộ cẩm y màu bạc, thêu hoa văn uốn lượn như mây tan. Phần cổ áo khoét sâu hơn thường lệ, để lộ bờ ngực đầy đặn như cố tình, nhưng lại không hề gợi dục. Nàng đứng đó, giống như một pho tượng gấm được khắc từ u hồn, quyến rũ đến mức khiến người ta… quên sợ.
“Người đến đây để giết ta?” – nàng hỏi.
“Không.” – Lục Dung bước tới, đưa tay nâng nhẹ cằm nàng.
“Ta đến để… thay đổi số phận của cô.”
Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng khiến cả căn phòng như lạnh đi mấy độ. Mị Thanh không cử động, nhưng tim nàng khẽ run. Không phải vì lời hứa, mà vì bàn tay chàng – nóng đến đáng ngờ, như đang che giấu một thứ máu độc.
Đúng lúc đó, cửa điện bật mở. Một loạt cung nữ hối hả bước vào. Dẫn đầu là Thượng cung Diêu – người phụ trách kỹ cục của Quân Tế phủ.
“Ngài Lục, đêm nay ngài được chọn giữ lễ cúng âm. Mị kỹ sẽ phối âm với ngài theo điệu Độc Thủy. Xin ngài theo ta.”
Lục Dung không nhìn nàng nữa, chỉ bước lùi một bước, rồi quay đi. Nhưng trước khi khuất bóng, chàng dừng lại, nói nhỏ:
“Ta đã nhìn thấy đôi mắt thật của cô dưới lớp gấm. Và… ta không hề sợ.”
Mị Thanh đứng yên hồi lâu.
Khi mọi người đã rời khỏi, nàng mới quay lại, bước đến bàn đá, đặt tay lên tấm gương đồng duy nhất trong phòng. Mặt gương rạn nứt – như mắt người vừa khóc máu.
Nàng cắn môi. Thì thầm: “Ngươi… không sợ… nhưng liệu có chống lại được không?”
Ngoài điện, tiếng trống vang lên ba hồi. Điệu Độc Thủy – điệu nhạc chỉ được tấu vào lễ gọi âm hồn – bắt đầu.
Mà đêm nay, có một người sống phải chết, để lễ hoàn tất.
Và Mị Thanh… sẽ là người chọn ai.