gấm âm

Chương 3: Người Được Chọn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từng hồi trống vang lên đều đều, nện xuống đất như từng cú đập của bàn tay vô hình nơi âm giới. Trong điện Quân Tế, lư hương lớn giữa sảnh nghi ngút khói, hòa quyện với hương trầm đàn mộc, tạo ra một thứ mùi thơm ngòn ngọt, khiến người ta ngây ngất như say rượu.

Mị Thanh đứng giữa gian chính, tay cầm chiếc tiêu ngọc đen tuyền. Mắt vẫn bịt gấm, đầu hơi cúi, tư thế đoan chính như một nữ tế thời xưa. Từng lớp áo trắng lụa mỏng phủ lên thân thể nàng, để ánh đèn dầu xuyên qua, in bóng dáng mờ ảo như một hồn ma được khoác áo tiên.

Đối diện nàng là Lục Dung, thân khoác cẩm bào đen thêu kim long chìm, cổ áo dựng cao, tóc cột gọn sau lưng bằng một sợi dây đỏ sậm. Gương mặt chàng vẫn tĩnh như nước, nhưng ánh mắt sáng hơn đêm trước – ánh sáng lạ lùng ấy, như được thắp bởi sự nguy hiểm và hứng thú cùng lúc.

Giữa hai người là bàn tế, trải lụa đỏ, bên trên đặt một bức tượng bằng sáp – hình thù mơ hồ như người, nhưng không rõ mặt mũi. Một sợi chỉ đỏ nối từ tượng sáp đến bàn tay của Mị Thanh, sợi khác nối đến cổ tay Lục Dung.

Thượng cung Diêu đứng ngoài, đọc chú ngữ bằng thứ tiếng cổ mà chỉ người được huấn luyện kỹ mới hiểu.

“Đêm nay, trời tròn nguyệt, âm dương gặp gỡ. Mỗi lễ Độc Thủy, một người sống phải để máu quyện với hồn. Người được chọn là người bước chân qua đường bóng – mà không đổ mồ hôi, không run tay.”

Tiếng chú dừng. Một tiếng trống dội mạnh.

“Chọn.” – Thượng cung Diêu phất tay.

Lục Dung nhìn Mị Thanh. Nàng vẫn chưa động đậy. Không ai bảo ai, cả hai cùng tiến lên một bước. Sợi chỉ đỏ căng thẳng. Gió từ bốn góc điện thốc vào, thổi lật tà áo, khiến vạt váy của Mị Thanh tung nhẹ.

Lục Dung bất ngờ rút chủy thủ từ tay áo, cắt nhẹ vào lòng bàn tay. Máu nhỏ xuống tượng sáp. Cùng lúc đó, Mị Thanh thổi một nốt tiêu ngắn.

Ngay khi âm thanh ngân lên, cả ngọn đèn trong điện tắt phụt.

Không ai hét. Không ai chạy. Bởi tất cả… đã được chuẩn bị.

Lục Dung vẫn đứng yên, tay cầm dao, mắt mở lớn. Nhưng xung quanh là một màu đen tuyệt đối. Rồi một giọng nói cất lên – nhẹ như gió, mảnh như chỉ:

“Máu của chàng… không sạch.”

“Và mắt của nàng… không mù.”

Một tiếng thở dài vang lên. Ánh sáng chớp lại. Lúc mọi thứ hiện rõ, tượng sáp giữa bàn đã vỡ làm đôi. Máu của Lục Dung loang trên mặt bàn, nhưng sợi chỉ đỏ nối giữa hai người – đã đứt.

“Lễ thất bại.” – giọng Thượng cung Diêu lạnh băng.

Mị Thanh không nói gì. Nàng quay lưng, bước đi từng bước chậm rãi, như chưa từng có nghi lễ nào xảy ra. Nhưng bước tới cửa điện, nàng khựng lại.

“Người sống không phải sợ chết.” – nàng nói mà không quay đầu – “Chỉ nên sợ những gì khiến mình không còn là người.”

Lục Dung nhìn theo nàng, lần đầu tiên ánh mắt hiện rõ sự bất an. Chàng siết tay lại – máu vẫn chảy, nhưng không vì vết thương.

Thượng cung Diêu rời khỏi điện không nói lời nào. Nhưng ngay sau đó, trong điện vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ – là tiếng của tượng sáp.

Dưới ánh sáng leo lắt cuối cùng, tượng sáp vỡ ra để lộ bên trong là… một khối thịt sống. Còn đang động đậy.

**

Đêm ấy, Quân Tế phủ không ai ngủ. Nhưng sáng hôm sau, không ai dám nhắc đến buổi tế thất bại.

Lục Dung đứng trước hồ sen phía sau điện, ánh mắt vẫn chưa bình tĩnh lại. Gương mặt chàng tái hơn thường lệ.

Sau lưng vang lên tiếng guốc. Là Mị Thanh, nhưng nay nàng không che mắt nữa. Đôi mắt nàng – thật sự – còn đẹp hơn lời đồn. Mắt dài, đen sâu, ánh lên như giếng nước cổ phản chiếu ánh trăng.

“Chàng đã thấy rồi.” – nàng nói.

Lục Dung gật nhẹ. “Và không thể quên.”

Nàng mỉm cười. Rất khẽ. Rồi đưa tay, đặt vào vết thương chưa lành của chàng.

“Máu chàng… không thuộc về nơi này.”

Lục Dung nhìn nàng, nửa như tức giận, nửa như lạc lối. “Nàng rốt cuộc là ai?”

Mị Thanh cúi đầu, môi chạm gần tai chàng.

“Ta là người mà khi chàng chạm vào… sẽ mất một phần nhân tính.”

Gió lạnh thổi qua, cuốn theo tiếng cười nhẹ như khói.

Mà lòng Lục Dung – lần đầu tiên – biết mình đã bước chân vào mê cung không lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.