Hồ sen phía sau Quân Tế phủ đã được bao quanh bởi màn vải trắng – dấu hiệu cho những nghi lễ tiếp theo. Nhưng lần này, không còn tiếng trống, không còn sợi chỉ đỏ, cũng không còn ai dám tụ họp đông người.
Mị Thanh đứng giữa hồ, đôi chân trần bước trên những phiến đá dẫn ra giữa làn nước lạnh. Tà áo dài màu bạc như trăng, nhẹ bay theo gió sớm, phác họa đường cong mềm mại của một cơ thể nữ nhân đã không còn đơn thuần là gái quê.
Bên bờ hồ, Lục Dung khoanh tay đứng nhìn, trong mắt là một cơn giận chưa kịp gọi tên. Chàng đã trải qua những lễ tế dị thường, chứng kiến máu người trộn với pháp sáp, nhưng chưa từng để ai rạch thẳng vào câu hỏi: “Ngươi là gì giữa thế gian này?”
Mị Thanh không trả lời, nhưng lại từng bước dẫn dắt Lục Dung đến gần hơn với điều ấy.
Nàng ngồi xuống giữa hồ, vạt áo loang ra mặt nước, tạo thành một vòng tròn như đài sen đang nở. Trên tay nàng là chén rượu – đen tuyền, không phản chiếu ánh sáng.
“Muốn vượt qua Điện Ảnh, chàng phải uống cái này.” – nàng khẽ nói.
Lục Dung bước lên phiến đá, từng bước không rời mắt khỏi người trước mặt.
“Rượu gì?”
“Rượu làm từ máu kẻ dẫn lối.”
Chàng khựng lại. Mị Thanh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh trời xám:
“Ta đã uống rồi.” – nàng mỉm cười – “Giờ đến lượt chàng.”
Lục Dung đón lấy chén rượu. Mùi tanh bốc lên như mùi gỉ sắt, nhưng trộn lẫn mùi trầm hương ấm áp. Hơi rượu bốc lên mơ hồ như khói, bám vào mũi, vào da.
Chàng ngửa cổ, uống cạn.
Một luồng lửa lạnh xộc xuống cổ họng, lan đến ngực. Trong khoảnh khắc, thế giới xoay tròn. Gió ngừng thổi. Âm thanh biến mất.
Lục Dung gục xuống. Trán chạm vào đùi Mị Thanh.
Nàng không lùi. Tay nàng đặt lên gáy chàng, giữ đầu chàng lại, như ôm lấy một đứa trẻ đang sốt mê sảng.
Tiếng tim đập của cả hai vang lên trong khoảng trống: rền rĩ, nặng nề, khắc khoải.
Khi Lục Dung mở mắt, trời đã tối. Nhưng bóng tối không phải của đêm – mà là một nơi khác. Một không gian chỉ có những dải lụa đỏ bay lượn, những tiếng rên bị bóp nghẹt, và mùi hương dục vọng treo lơ lửng giữa không khí.
Trước mặt chàng, Mị Thanh đang múa.
Không phải điệu múa dân gian, không phải động tác của tế nữ – mà là một sự khêu gợi chậm rãi, đầy sức mạnh. Đôi chân dài quấn lấy dải lụa, vạt áo trễ xuống một bên vai, để lộ da thịt trắng ngần và sống lưng trần ướt mồ hôi.
Nhưng mọi thứ đều như ảo ảnh – bàn tay chàng giơ ra chạm vào nàng, nhưng lại xuyên qua như khói.
Đột ngột, nàng dừng lại. Nhìn chàng.
“Đây là ký ức của kẻ dẫn lối.” – giọng nàng như vọng từ xa xăm – “Muốn thoát, chàng phải chọn: hoặc giữ lý trí… hoặc để thân thể mình quyết định.”
Lục Dung thở gấp. Mạch máu sôi lên. Trước mặt là người con gái đã trói linh hồn chàng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng chàng nhắm mắt.
Một tiếng nứt vang lên – như băng vỡ. Và không gian vặn mình.
Chàng mở mắt lần nữa – đang nằm bên hồ sen, đầu gối lên đùi nàng. Nàng vẫn ở đó. Áo vẫn nguyên. Ánh mắt không thay đổi.
“Chàng đã chọn lý trí.” – nàng nhẹ nói.
Lục Dung gượng dậy, thở dài. “Vì nếu không, ta sẽ chết. Hoặc là…”
“Không bao giờ quay lại được nữa.” – nàng tiếp lời.
Chàng nhìn nàng. Lần đầu tiên, ánh mắt cả hai không mang thù nghi, không mang tò mò – mà mang… một điều nguy hiểm hơn: Sự kết nối.
Đêm đó, Mị Thanh không về phòng cung nữ. Nàng đứng rất lâu bên hồ, nhìn bóng mình in dưới nước – nhòe nhạt, mờ ảo như bóng ma.
Nàng chạm tay lên cổ. Dưới lớp da mềm là một dấu đỏ hình trăng lưỡi liềm – từ khi nàng uống máu người đầu tiên.
Và giờ… máu thứ hai đã hòa vào.
Gấm Âm không cần giết người để nguyền rủa.
Chỉ cần chạm – là đủ.