gấm âm

Chương 6: Lửa Trong Ảnh – Bóng Trong Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời chưa sáng hẳn, nhưng trong phủ Quân Tế, tiếng động nhẹ như hơi thở đã lay chuyển từng vạt rèm.

Mị Thanh vẫn nằm đó, tóc xõa dài che nửa khuôn mặt. Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn lồng cháy dở hắt lên làn da nàng, vẽ nên đường cong đầy quyến rũ, gợi cảm và lạnh lẽo như tượng đá.

Lục Dung ngồi bên mép giường, châm một điếu thuốc thuốc lá hiếm nhập từ phương Tây – một thói quen duy nhất còn sót lại từ thuở sống lưu vong ở biên giới.

Chàng đang suy nghĩ.

Đêm qua là khoái cảm, là ràng buộc, nhưng cũng là rủi ro chết người. Nếu để Thái hậu biết chàng và Mị Thanh có liên hệ thân xác, nàng chắc chắn sẽ bị xóa sổ. Và chàng… sẽ không còn đường lui.

Nhưng điều khiến Lục Dung lo hơn cả là ánh mắt Mị Thanh – không phải vẻ si mê, càng không phải sự mềm yếu. Mà là sự an bài.

Như thể… nàng đã biết trước tất cả sẽ xảy ra như vậy.


Ở phía Đông cung, một góc hành lang được che kín bằng bình phong. Ba thái y quỳ rạp, phía trước là một xác chết trần truồng không da, máu thấm đẫm nền đá, nhưng kỳ lạ là không một giọt chảy ra ngoài phòng.

Tấm lưng bị rạch một đường dài, ở giữa lộ ra một ký hiệu cháy sém – một đóa hoa sen đỏ rực, có một con mắt mở trừng ở giữa.

Thái hậu Ninh Ngọc ngồi sau bình phong, mắt khép hờ, giọng nhẹ như sương:
“Các người nói... đây là dấu hiệu gì?”

Thái y trưởng run rẩy:
“Tâu Hoàng thái hậu, ký hiệu này không thuộc bất kỳ loại huyết ấn nào của y thuật Đại Yến. Có khả năng… là tà pháp.”

“Tà pháp?” – bà khẽ cười, giọng lạnh như nước đá – “Thứ tà nhất trong cung, chính là lòng người. Các ngươi nói, có ai trong phủ Quân Tế từng học loại huyết ấn như vậy?”

Một cái tên lập tức hiện ra trong đầu tất cả.

Mị Thanh.


Buổi chiều hôm đó, Mị Thanh một mình bước vào thư phòng điện Ảnh – nơi xưa kia từng là trung tâm ghi chép bí mật triều đình.

Tường được lót bằng gỗ trầm. Trên bàn là vô số sổ sách, bản đồ, tranh da người – và ở giữa là một chiếc gương đồng đen, cao hơn nửa người, phủ khăn lụa.

Nàng kéo khăn ra.

Tấm gương không phản chiếu khuôn mặt nàng, mà phản chiếu… một người phụ nữ khác.

Mái tóc bạc dài quá eo, đôi mắt xám như tro tàn, vàn da tái nhợt như thể máu đã bị rút cạn. Người phụ nữ trong gương mỉm cười, nói bằng giọng trầm chậm:

“Cuối cùng cũng dám gọi ta?”

Mị Thanh cúi đầu. “Thưa sư tổ.”

Người trong gương – Diêu Phu Nhân, kẻ từng là truyền nhân cuối cùng của điện Ảnh – một tổ chức cổ đại từng thao túng các đế vương qua những món đồ vật được “yểm lời nguyền quyền lực”: thẻ bài, áo bào, hương liệu, và đặc biệt là… vải gấm máu.

“Tấm gấm ngươi thêu… đã khiến cánh cổng thứ nhất mở ra. Nhưng còn hai dấu nữa phải hiện hình. Máu chưa đủ.” – Diêu Phu Nhân khẽ nói – “Và ngươi cũng chưa chịu thừa nhận mình… không còn là người.”

Mị Thanh ngước lên, môi mím chặt.

“Ta muốn tự lựa chọn.”

“Không có lựa chọn. Ngươi được tạo ra từ oán khí. Ngươi là khoảng trống giữa ánh sáng và bóng tối… Không thuộc về nơi nào cả.”

Ánh gương vụt tắt. Căn phòng lại tối sầm.


Trở lại khu chính điện, Lục Dung nhận được một mật thư, đóng dấu của một cận vệ thân cận của Thái hậu.

"Người con gái ấy, đang mở cửa địa ngục. Nếu còn muốn giữ mạng, hãy chọn: quyền lực... hoặc thân xác của kẻ mang lời nguyền."

Lục Dung vò nát bức thư, mắt đỏ rực.

Bên ngoài, một cơn giông kéo tới, gió cuốn tung những dải gấm treo dọc hành lang.

Trong gió, tiếng thở dài ai oán vọng lên – như tiếng đàn bà khóc đêm.

Và ở nơi xa nhất của phủ Quân Tế, dưới tấm gấm thêu máu… con mắt thứ hai vừa mở ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.