gấm âm

Chương 7: Hào Quang Và Máu Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn giông chiều qua chưa tan, sáng hôm nay mưa vẫn rơi lất phất như những ngón tay lạnh chạm vào gáy. Trong cung, từng kẻ thức dậy đều thấy trong tim mình có điều gì bất an, như thể mùi của máu đã tan vào mưa gió, thấm vào từng khe gạch, vết chạm.

Lục Dung đứng trước gương, tự tay chỉnh lại y phục. Tấm bào tím than mang hoa văn chìm của quân phủ, bên trong là áo trong trắng bạc thêu đường viền rồng đen, đường may sắc sảo, sang trọng nhưng không phô trương.

Chàng nhìn chính mình – đôi mắt có tia máu vì không ngủ, ánh nhìn lại càng sắc như dao. Bóng của chàng phản chiếu lên kính, không khác gì một kẻ bước ra từ bãi chiến trường, vừa mang vẻ quyền quý, vừa phủ đầy nguy cơ.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

“Vào đi.”

Người bước vào là Cố Uẩn – tâm phúc đã theo Lục Dung từ biên ải. Gã vừa quỳ xuống đã đưa lên một bức họa.

“Thuộc hạ lấy được trong mật thất phủ Thái hậu. Đây là hình thêu từ điện Từ An. Họa sĩ bị móc mắt sau khi hoàn tất.”

Lục Dung mở cuộn tranh.

Tấm gấm vẽ một người nữ, mái tóc đen dài, cổ cao, thân mình như rắn nước uốn lượn. Nhưng điều lạ là: quanh người ấy, không có một bóng ai. Gấm chỉ có nàng – đứng giữa một biển máu đang sôi lên như đang hát.

Mắt Lục Dung tối sầm lại.

“Là nàng ta.”

Cố Uẩn chần chừ một chút, rồi lấy từ trong tay áo một cuộn giấy nhỏ hơn, không dám mở, chỉ thì thầm:

“Còn cái này... lấy từ kho mật của Ngự Y viện. Là bản ghi chép từ hơn hai mươi năm trước, do chính Thái hậu lệnh phong ấn. Trong đó... có ghi tên Mị Thanh, nhưng lúc đó nàng chỉ mới... chưa đầy một tuổi.”

Lục Dung nhìn hắn chằm chằm.

“Ý ngươi là… nàng vốn đã bị chọn?”

Cố Uẩn gật đầu, mồ hôi chảy sau tai.

“Ngài còn nhớ vụ ‘tuyệt thêu’ năm xưa chứ? Năm đó có hơn năm trăm nữ nhi mất tích trong đêm giao thừa. Chỉ có một người sống sót... là Mị Thanh. Nhưng mọi giấy tờ đều nói nàng được sinh ra ở một làng thợ gấm phía Nam, không cha mẹ... Lý lịch ấy, là giả.”


Cùng lúc ấy, tại một phòng kín bên trong điện Thái hậu, Ninh Ngọc đang cầm trong tay một mảnh vải gấm. Đó là tấm gấm đỏ như máu, nơi trung tâm có hình tròn màu đen nhạt – dấu hiệu của “tầng thứ hai”.

“Tà pháp thì tà pháp.” – Giọng bà trầm đục. – “Nếu là con cờ có thể giết rồng, thì hãy để nó sống thêm chút nữa.”

Một lão nội giám bên cạnh lo lắng: “Nhưng bệ hạ đã có lời nghi ngờ. Nếu để truy ra đến điện Ảnh...”

“Ngươi nghĩ hắn dám?” – Bà nở nụ cười. – “Cả triều đình này, chẳng ai dám khui bí mật về điện Ảnh. Vì ai cũng sợ tấm gấm bị thêu tên mình.”

Nội giám run rẩy.

Bà vuốt nhẹ tấm vải. “Chỉ còn một mắt nữa. Một dấu thôi… Và con búp bê đó sẽ hoàn thiện.”


Đêm. Lầu các bị mưa thấm ướt, nhưng trong phủ Quân Tế, ánh đèn trong gian thêu vẫn sáng.

Mị Thanh ngồi giữa gian phòng, quanh nàng là hàng chục sợi tơ máu được kéo căng, móc trên các giá trúc như mạng nhện đỏ. Trên tấm vải là hình một người nam đang đứng, bóng lưng thẳng tắp, áo choàng dài chạm đất, gương mặt chưa được thêu, nhưng vòng mắt đã hiện hình: đen sâu và sắc lạnh.

Là Lục Dung.

Tay nàng chợt khựng lại. Máu từ đầu ngón tay trượt theo cây kim, rơi xuống mặt vải, nhuộm từng đường chỉ đỏ.

“Ta không muốn thêu ngươi thành một phần của lời nguyền,” – nàng thì thầm – “nhưng ngươi cứ tiến tới… không chịu lùi.”

Ngoài cửa sổ, có tiếng bước chân.

Mị Thanh không quay lại. “Ngươi đến rồi.”

Lục Dung bước vào, không mặc áo choàng, chỉ một lớp áo trong bó sát người. Cơn mưa khiến vạt áo bám lấy da, phác lên thân thể rắn chắc như tượng khắc. Đôi mắt chàng nhìn thẳng vào nàng, không vòng vo.

“Ngươi là ai?”

Mị Thanh không trả lời.

“Thái hậu sợ ngươi.” – Lục Dung tiến sát – “Còn ta... lại muốn giữ ngươi.”

Nàng đứng dậy, y phục màu đen dính máu, ôm sát lấy thân thể căng tràn. Mắt nàng ánh lên nửa mê nửa mỉa mai.

“Ngươi muốn giữ... ta? Hay giữ một món đồ biết tạo ra quyền lực?”

Lục Dung giơ tay, nắm lấy cằm nàng. “Ta không quan tâm ngươi là yêu ma hay thánh nữ. Nếu ngươi định giết ta, cứ làm ngay. Nếu không... đừng rời khỏi phủ này thêm lần nào nữa.”

Nàng khẽ cười.

“Ngươi quên mất một điều, Lục đại nhân.”

“Điều gì?”

“Người bị ta thêu tên... không bao giờ thoát.”

Ánh nến dao động. Trong khoảnh khắc, như có một luồng gió lạnh thổi qua. Bên ngoài, tiếng sấm vọng lại như trống trận.

Phủ Quân Tế – nơi từng là thanh kiếm bảo vệ triều đình – giờ đang dần trở thành cái bẫy của chính nó.

Và giữa lòng bẫy ấy… là một người đàn bà với đôi tay biết dệt ra cả tử thần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.