gấm âm

Chương 8: Trầm Hương Cũng Có Thể Giết Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió Bắc kéo về, lạnh như kim xuyên da thịt. Giữa khu rừng tùng cổ phía Tây thành, một bóng người áo vải đứng lặng bên gốc cây. Tay ông cầm một bọc vải đã ố màu, mắt khép hờ, hơi thở như hòa vào đất.

Người ấy là Trầm Dư – đạo sĩ từng phá giải “điện Huyết Cung” ở Nam thành mười hai năm trước, sau đó bặt vô âm tín. Giới quyền quý đồn rằng hắn chết trong ngọn lửa thiêu trận đàn, nhưng thật ra, hắn chỉ lùi một bước, chờ thời.

Trầm Dư chậm rãi mở bọc vải. Bên trong là một mảnh gấm rách, thêu dang dở. Mảnh gấm ấy không giống gấm bình thường – sợi chỉ đen dường như có mạch đập, như đang sống. Ở góc dưới, một cái tên mờ nhòe: "Ninh Ngọc".

Ông ngẩng lên, ánh mắt sâu hun hút. “Vẫn còn chưa xong… Và lần này, là một con cờ mới.”


Tại hậu điện phủ Quân Tế, Mị Thanh đang ngồi trước bàn gỗ, tóc xõa, thân thể chỉ khoác một lớp áo mỏng như lụa. Ánh trăng rọi vào khiến làn da nàng trắng đến ma mị, như bạch ngọc sinh khói.

Bên cạnh, Lục Dung nửa nằm nửa ngồi, áo choàng đã tháo, cánh tay trần quấn băng vải. Máu chưa khô hẳn.

Nàng nhìn chàng, tay cầm ly trà ấm, giọng thản nhiên: “Ngươi bị thương vì bảo vệ ta... không thấy dại sao?”

Lục Dung cười nhạt. “Ta không muốn ngươi bị giết bởi kẻ khác. Nếu có ai hạ ngươi, phải là ta.”

Mị Thanh bật cười, tiếng cười ngắn, trầm mà lạ.

“Chủ nghĩa chiếm hữu, đến từ kẻ mang danh đại nhân.”

“Còn ngươi, là gì? Một món đồ chơi của Thái hậu? Hay là một lời nguyền khoác áo nữ nhân?”

Nàng đặt ly trà xuống, đứng dậy bước đến sát chàng. Tay nàng lần lên cổ áo hắn, rồi dừng lại ngay ngực.

“Ta là thứ khiến đàn ông không ngủ yên… nhưng không thể vứt bỏ.”

Câu nói vừa dứt, đột nhiên cửa lớn bật mở.

Một luồng khói trầm nồng lan vào, dày như sương mù. Từ bên ngoài, một giọng trầm khàn vang lên: “Thêu người sống, cắt chỉ máu, điểm linh bằng hơi thở – là tà chú cổ của Điện Ảnh. Bỏ đi kịp lúc thì còn mạng.”

Lục Dung rút kiếm, chắn trước Mị Thanh. “Ai?”

Khói tan. Trầm Dư bước vào – áo lam nhạt, tay cầm chuỗi trầm cũ kỹ, ánh mắt như thấu rõ mọi giấu giếm.

Mị Thanh hơi lùi lại.

“Ông là ai?”

Trầm Dư không đáp. Ông chỉ đưa tay lên, vẩy một ít tro trầm vào giữa không khí. Những vết đỏ ẩn dưới lớp da nàng hiện lên từng sợi – giống như một mạng nhện quấn quanh thân thể.

“Ngươi nghĩ ngươi vẫn là người?” – Trầm Dư nói – “Ngươi là con rối đã dệt được hơn nửa, chỉ chờ mắt cuối cùng để thành hình.”

Mị Thanh nắm chặt tay. “Ta có lựa chọn nào khác sao?”

Trầm Dư rút ra một vật: một cây kim cổ màu đen, mũi mờ ánh tím.

“Nếu ta phá trận này, ngươi sẽ đau như chết đi sống lại. Nhưng ngươi sẽ trở lại là người. Còn nếu tiếp tục... thì đến đêm huyết y, người cuối cùng ngươi giết sẽ là kẻ ngươi yêu nhất.”

Lục Dung không nói gì. Ánh mắt chàng rọi thẳng vào Mị Thanh.

Nàng quay đi. “Ta không yêu ai.”

Trầm Dư không cười. Ông bỏ cây kim lại trên bàn.

“Khi ngươi nói vậy, là vì tim ngươi chưa dám thừa nhận... ngươi muốn ai giữ ngươi lại nhất.”


Sau khi Trầm Dư rời đi, căn phòng lặng như tờ. Ánh nến rọi lên đôi mắt nàng, long lanh như muốn khóc mà không được.

Lục Dung đứng sau lưng, nhẹ nói: “Nếu đến một ngày ngươi giết ta… ta vẫn sẽ nhìn ngươi đến phút cuối.”

Mị Thanh quay lại, ôm lấy chàng.

Trong nụ hôn sâu, như có máu, như có nước mắt, và một câu thầm thì:

“Đừng để ta hoàn thành mũi thêu cuối cùng, Lục Dung... Đừng để ta biến mất khỏi chính mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.