gần nhưng cấm

Chương 3: Hơi Thở Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, thành phố vẫn chìm trong lớp sương mỏng, ánh nắng chưa thật sự lọt qua tấm kính cao tầng. Linh An bước ra phòng khách, vẫn chưa quen với không khí căng thẳng đầy hấp dẫn trong căn hộ. Cô vừa đặt túi xách xuống bàn thì nghe giọng trầm thấp, lạnh lùng vang lên:

“Cô đang ở đâu?”

Cô quay lại, thấy Hàn Duy đứng ngay cửa bếp, cách cô chưa đến hai mét, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy mời gọi. Tim Linh An đập nhanh, cơ thể bỗng nóng lên mà chính cô cũng không hiểu tại sao.

“Tôi… tôi đang dọn dẹp,” cô lí nhí.

Anh không trả lời, chỉ bước chậm lại gần cô, giữ khoảng cách một mét đúng như luật, nhưng từng cử chỉ của anh như một mũi tên nhắm thẳng vào trái tim cô. Hơi thở anh phả lên gáy cô, làm cô rùng mình.

“Nhìn cô… thật thú vị,” Hàn Duy nói, giọng trầm như mật ngọt pha lẫn nguy hiểm. “Cô biết cảm giác bị cấm mà vẫn muốn vi phạm không?”

Cô khẽ run, thừa nhận trong lòng rằng chính cô cũng không thể chống lại sức hút đó. Một bước tiến gần thôi, anh đã khiến cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm và sức mạnh nam tính tràn đầy trong không khí.

Ngày trôi qua với những tình huống căng thẳng liên tục:

Khi Linh An đi lấy sách, anh đứng phía sau, vai chạm nhẹ nhưng ngay lập tức rút lui, chỉ để lại dư vị nóng bỏng trên da cô.

Khi cô gập chăn, Hàn Duy bất ngờ xuất hiện, nhấc tay khẽ chạm vào tay cô, chỉ chạm một chút rồi rút ra, khiến tim cô nhảy loạn nhịp.

Trong thang máy, khoảng cách bị ép xuống chỉ còn một mét, hơi thở anh phả gần tai cô, và ánh mắt như đọc thấu mọi suy nghĩ.

Mỗi khoảnh khắc như vậy đều khiến Linh An vừa sợ vừa kích thích. Cảm giác gần gũi nhưng cấm kỵ làm tim cô rung lên không ngừng.

Chiều đến, mưa bắt đầu rơi lất phất ngoài cửa sổ. Linh An đang dọn phòng khách thì nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau. Hàn Duy xuất hiện, đứng ngay sau cô. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng trong đó lại lóe lên một tia trêu đùa đầy ma lực.

“Cô quên luật rồi sao?” giọng anh thì thầm gần tai cô. Hơi thở anh nóng rẫy, phả vào gáy cô, khiến Linh An run rẩy. “Một bước nữa thôi, và cô sẽ vi phạm nghiêm trọng.”

Cô không dám quay lại, chỉ biết cảm nhận hơi thở anh gần sát. Tim cô đập nhanh, vừa sợ vừa muốn thử thách bản thân.

Bỗng nhiên, anh hạ giọng: “Có một điều tôi muốn thử… nhưng chỉ hôm nay thôi.” Anh tiến gần hơn, giữ khoảng cách chỉ đúng một mét. “Cô sẽ cảm nhận sự gần gũi mà không được chạm. Hiểu không?”

Linh An gật đầu, không dám nói gì thêm. Cảm giác như đang bị lôi cuốn vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng đầy hấp dẫn. Hơi thở, ánh mắt, từng cử chỉ tinh tế của Hàn Duy đều khiến cô nghẹt thở.

Cảnh tượng trở nên căng thẳng hơn khi anh chỉ tay vào một chiếc ghế sofa: “Ngồi đây. Tôi sẽ dạy cô bài học hôm nay.”

Cô ngồi xuống, tim đập thình thịch. Anh đứng trước mặt, mỗi bước đi đều đo từng khoảng cách, gần nhưng không chạm. Mỗi khi anh cúi xuống lấy một tách cà phê, vai anh lướt qua cô, hương nước hoa nam tính khiến Linh An không thể nhịn được, vừa muốn rút lui vừa muốn tiến tới.

“Cảm giác này… tuyệt vời, đúng không?” Anh thì thầm. Ánh mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào mắt cô, làm cô cảm thấy cơ thể nóng bừng.

Cả buổi chiều, Hàn Duy chơi trò trêu đùa tinh tế: va chạm nhẹ, ánh mắt, hơi thở, từng cử chỉ đều tạo ra căng thẳng cực độ. Linh An không dám vượt quá luật, nhưng cảm giác bị cấm mà vẫn muốn vi phạm khiến cô gần như phát điên.

Khi đêm buông xuống, mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, Linh An ngồi trong phòng khách, nhìn ánh đèn vàng phản chiếu trên tường. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi hơi thở gần kề hôm nay đều ám ảnh cô. Một cảm giác vừa bạo vừa H+, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa có H thật.

Hàn Duy đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Anh nhắm mắt, nhếch môi, tự nhủ: “Cô sẽ không thể quên những cảm giác này… cấm kỵ càng làm cô muốn gần hơn.”

Linh An biết rằng, trò chơi cấm kỵ chưa kết thúc. Mỗi ngày trôi qua, cô sẽ bị cuốn vào những khoảnh khắc vừa muốn vi phạm vừa sợ hãi, nhưng có lẽ… cô cũng không còn muốn tránh nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×