Ngày thứ tám tại công ty, không khí bình thường nhưng ẩn chứa những thay đổi tinh tế. Sau khoảnh khắc lãng mạn đêm muộn giữa CEO và Lạc Vy, mối quan hệ giữa hai người đã bước sang một giai đoạn mới – gần gũi, thoải mái hơn, nhưng đồng thời cũng khiến các đồng nghiệp bắt đầu chú ý.
Sáng sớm, khi Lạc Vy bước vào văn phòng, Hạ Lan đã ngồi đợi, ánh mắt tinh nghịch:
“Chuẩn bị tinh thần nhé, hôm nay sẽ có nhiều điều thú vị.”
Lạc Vy đỏ mặt, cúi đầu:
“Hơn… hơn bình thường sao?”
Hạ Lan cười, nháy mắt:
“Cậu sẽ thấy. Ai mà không để ý khi cô ấy và CEO cứ nhìn nhau như… trời sinh một cặp vậy.”
Lạc Vy nuốt nước bọt, tự nhủ:
“Chẳng lẽ mọi người đã để ý… sao mà nhanh vậy?”
Buổi sáng trôi qua với nhịp làm việc đều đặn, nhưng Lạc Vy cảm nhận được ánh mắt đồng nghiệp thỉnh thoảng dõi theo cô và CEO. Điều này khiến cô vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô tự nhủ:
“Phải cẩn thận. Nhưng… cũng thấy vui khi được anh ấy quan tâm.”
Đột nhiên, Ngọc Mai xuất hiện, vẫn giữ vẻ thân thiện nhưng ánh mắt lấp ló nghi ngờ:
“Chào hai người. Nghe nói hôm qua các bạn làm việc muộn, không nghỉ ngơi à?”
CEO nhíu mày, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn nghiêm nghị:
“Chúng tôi xử lý công việc. Cô yên tâm, không ảnh hưởng gì.”
Ngọc Mai mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lóe lên một chút tò mò. Lạc Vy cảm nhận được sự cảnh giác nhẹ, cô thầm nhủ:
“Có vẻ cô ấy bắt đầu để ý. Mình phải cẩn thận, nhưng cũng không muốn che giấu cảm xúc của mình.”
Buổi trưa, khi Lạc Vy và CEO ăn tại phòng nghỉ, ánh mắt của họ lại vô tình chạm nhau. Đồng nghiệp qua lại, ánh mắt dò xét, nhưng CEO vẫn giữ thái độ dịu dàng với Lạc Vy.
“Cô mệt không? Hôm nay có vẻ căng thẳng,” anh hỏi, giọng trầm.
“Dạ… em ổn. Chỉ là… hơi mệt một chút thôi,” cô đáp, lòng ấm áp trước sự quan tâm của anh.
Anh tiến lại gần, nắm nhẹ tay cô:
“Nếu cảm thấy mệt, hãy nghỉ ngơi. Tôi không muốn cô quá sức.”
Khoảnh khắc này khiến trái tim Lạc Vy rung động mạnh. Cô thầm nhủ:
“Anh ấy… vẫn quan tâm mình dù mọi người xung quanh để ý. Mình phải tự tin hơn.”
Chiều đến, một thử thách công việc mới xuất hiện. Khách hàng F yêu cầu cập nhật báo cáo cấp tốc và có một buổi họp trực tuyến ngay lập tức. Lạc Vy và CEO phải phối hợp nhịp nhàng, đồng thời xử lý các câu hỏi khó từ khách hàng.
Ngọc Mai cũng tham gia để hỗ trợ, khiến Lạc Vy cảm thấy áp lực hơn. Cô tự nhủ:
“Phải chứng minh năng lực và sự quan trọng của mình… không thể để cô ấy lấn át.”
Trong lúc họp trực tuyến, CEO đứng cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị khi trả lời các câu hỏi. Khi Lạc Vy gặp khó khăn với một số dữ liệu phức tạp, anh cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào tay cô để hướng dẫn.
Cô đỏ mặt nhưng lần này không né tránh, ngược lại còn quyết tâm:
“Anh… em sẽ xử lý tốt phần này. Hãy tin em.”
Anh sững lại một giây, ánh mắt lóe lên sự vui mừng và hài lòng:
“Tốt. Tôi tin cô.”
Khoảnh khắc này khiến trái tim Lạc Vy rung động mạnh. Cô nhận ra rằng sự dũng cảm và chủ động của mình khiến CEO tin tưởng hơn, và điều đó giúp cô tự tin hơn bao giờ hết.
Sau khi kết thúc buổi họp trực tuyến, CEO quay sang cô, giọng trầm:
“Hôm nay, cô đã làm rất tốt. Tôi đánh giá cao sự tập trung và cách cô phối hợp. Và… cách cô bộc lộ cảm xúc… khiến tôi thấy gần cô hơn.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh:
“Dạ… em… cảm ơn anh.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Cô biết không, sự chủ động và tinh thần dũng cảm của cô… khiến tôi muốn bảo vệ và quan tâm cô hơn.”
Lạc Vy cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của CEO. Cô thầm nhủ:
“Anh ấy… thực sự để ý đến mình. Mình phải dũng cảm và chủ động hơn nữa.”
Buổi chiều tiếp tục với nhịp làm việc căng thẳng. Đồng nghiệp xung quanh bắt đầu bàn tán về mối quan hệ gần gũi giữa CEO và Lạc Vy. Một số ánh mắt tò mò, một số thì khéo léo nhận xét:
“Nhìn hai người họ làm việc ăn ý ghê. Nhất là ánh mắt kia… có gì đó lãng mạn lắm.”
Lạc Vy nghe được, tim vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Cô biết rằng mối quan hệ của mình và CEO đã không còn là bí mật hoàn toàn, nhưng cô cũng nhận ra mình đã dũng cảm và tự tin hơn trước sự chú ý của mọi người.
Buổi tối, khi văn phòng dần vắng người, CEO mời Lạc Vy ra ngoài, bước đi giữa ánh đèn vàng của tòa nhà. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Hôm nay, cô đã chứng minh năng lực và sự quan trọng. Hãy tiếp tục tự tin bộc lộ cảm xúc của mình, tôi muốn thấy cô là chính cô.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh:
“Dạ… em sẽ. Cảm ơn anh đã tin tưởng và quan tâm.”
Anh nhíu mày, ánh mắt tinh quái nhưng dịu dàng:
“Cẩn thận trên đường về. Và… đừng quên, tôi luôn để ý cô.”
Lạc Vy bước đi, lòng rộn ràng, nhớ về từng khoảnh khắc trong ngày. Cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và CEO không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là sự tin tưởng, quan tâm và tình cảm lãng mạn đang phát triển.