Sáng hôm sau, Thượng Hải vẫn mang vẻ đẹp rực rỡ của mùa thu. Ánh nắng xuyên qua những tòa nhà chọc trời, tạo những vệt sáng lung linh trên vỉa hè. Lạc Tinh Vy bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, mang theo một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Ngày thứ ba tại Bright Code, và hôm nay, cô sẽ bắt đầu thử sức với module phân tích dữ liệu quan trọng mà Hàn Thẩm giao cho cô.
Cô đến công ty sớm hơn mọi ngày, muốn chuẩn bị kỹ càng để tránh bất kỳ sai sót nào. Mỗi bước chân trên hành lang dài bằng kính khiến cô cảm thấy nhịp tim vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Đây là lần đầu tiên cô phải tự mình triển khai một phần quan trọng của dự án, và sự kỳ vọng từ CEO lạnh lùng khiến cô không khỏi căng thẳng.
Khi đến bàn làm việc, cô mở laptop, rà soát lại các ghi chú từ ngày hôm qua. Những đoạn code phức tạp hiện lên trên màn hình, đòi hỏi sự tập trung tối đa. Tinh Vy nhấp nháp cà phê, mắt không rời màn hình, từng dòng code dần hiện ra trong đầu cô. Cô tự nhủ: “Phải làm thật tốt, không được mắc sai lầm. Hàn Thẩm sẽ không bỏ qua nếu tôi thất bại.”
Đang tập trung, Kiều Dương ghé qua bàn cô:
“Cô làm từ sáng sớm à? Dự án này khá căng, nhưng thấy cô nghiêm túc như vậy, tôi tin cô sẽ làm được.”
Tinh Vy mỉm cười, vừa cảm thấy ấm lòng vừa hơi áp lực: “Cảm ơn anh. Tôi chỉ sợ mình làm không đúng yêu cầu.”
Kiều Dương gật đầu, khẽ mỉm cười: “Đừng lo, từ từ sẽ quen. Nếu cần, tôi có thể xem lại code của cô.”
Tinh Vy cảm ơn, nhưng rồi quay lại màn hình, tự nhủ mình phải tự làm hết. Cô muốn chứng minh năng lực, không nhờ vả quá nhiều.
Buổi sáng trôi qua, cô dồn hết tâm huyết vào việc tối ưu thuật toán. Tuy nhiên, do vội vàng, một sai sót nhỏ xuất hiện trong phần logic xử lý dữ liệu. Kết quả chạy thử báo lỗi, và module không thể xuất ra thông tin chính xác. Tinh Vy nhìn màn hình, tim đập nhanh. Đây là lỗi đầu tiên trong dự án quan trọng, và cô biết, nếu Hàn Thẩm phát hiện, chắc chắn anh sẽ không hài lòng.
Cô cố gắng sửa lỗi, nhưng càng sửa, kết quả càng rối. Trong lòng cô tràn đầy lo lắng và tự trách bản thân: “Tại sao lại sơ suất như vậy? Phải bình tĩnh, phải tìm cách xử lý.”
Đúng lúc đó, Hàn Thẩm đi qua bàn cô. Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào màn hình:
“Lỗi gì đây?”
Tinh Vy hít một hơi sâu, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Dạ… tôi… tôi vừa phát hiện một sai sót trong logic xử lý dữ liệu, đang sửa lại.”
Hàn Thẩm nhíu mày, giọng trầm: “Module này quan trọng, cô biết mức độ ảnh hưởng của nó không? Sai sót dù nhỏ cũng có thể làm toàn bộ dự án thất bại.”
Tinh Vy gật đầu, cảm thấy tim mình như thắt lại: “Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ xử lý ngay.”
Anh đứng đó, không nói gì thêm, chỉ quan sát. Sự im lặng ấy vừa căng thẳng vừa khiến cô cảm thấy áp lực. Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng nhen nhóm quyết tâm: phải sửa lỗi, không để CEO thất vọng.
Cô ngồi xuống, bắt đầu rà soát từng dòng code, kiểm tra từng bước logic. Đồng nghiệp Kiều Dương thỉnh thoảng ghé qua, đưa ra một vài gợi ý, nhưng phần lớn cô phải tự mình giải quyết. Giờ trôi qua chậm chạp, từng phút từng giây trôi qua khiến Tinh Vy vừa mệt vừa căng thẳng.
Đến buổi trưa, sau vài giờ liên tục rà soát, cô phát hiện ra lỗi do một biến chưa được khởi tạo đúng cách, ảnh hưởng đến toàn bộ thuật toán. Tim cô nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn còn run rẩy: “Chỉ một lỗi nhỏ thôi mà, sao lại làm tôi căng thẳng thế này?”
Tinh Vy sửa xong, chạy thử lại. Kết quả cuối cùng chính xác, module hoạt động như mong đợi. Cô thở phào, vừa mệt vừa vui, nhưng vẫn chưa dám thở phào hẳn vì Hàn Thẩm chưa kiểm tra.
Chiều đến, Hàn Thẩm tiến đến bàn cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Cô đã sửa xong chưa?”
Tinh Vy gật đầu: “Dạ, đã xong. Tôi đã chạy thử và module hoạt động đúng kết quả.”
Anh nhìn kỹ một lần, rồi khẽ gật đầu: “Tốt. Lần sau, trước khi chạy thử, hãy kiểm tra kỹ mọi biến và logic. Sai sót dù nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ dự án.”
Tinh Vy mỉm cười, cảm giác vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm: “Vâng, tôi sẽ chú ý hơn.”
Hàn Thẩm quay đi, ánh mắt vẫn sắc bén, nhưng Tinh Vy cảm thấy trong giọng nói anh có chút… thừa nhận nỗ lực của cô. Cảm giác vừa sợ vừa phấn khích lan tỏa trong lòng cô, một thứ cảm giác lạ lùng mà trước đây cô chưa từng trải qua.
Khi mọi người chuẩn bị rời văn phòng, Tinh Vy ngồi lại một chút, chỉnh lại code và ghi chú những gì đã học được từ lỗi lần này. Cô tự nhủ: Mình phải nhanh chóng thích nghi với công việc, không chỉ vì dự án, mà còn vì chính bản thân mình.
Ra khỏi văn phòng, ánh hoàng hôn rọi qua các tòa nhà chọc trời, phản chiếu lung linh trên mặt đường ướt sương sau cơn mưa nhẹ. Tinh Vy mỉm cười, vừa mệt vừa hạnh phúc. Ngày đầu tiên gặp CEO lạnh lùng đã qua, ngày thứ hai đầy thử thách nhưng cũng đầy học hỏi vừa kết thúc.
Trên đường về, cô không khỏi nghĩ về Hàn Thẩm – ánh mắt sắc bén, thái độ nghiêm nghị, nhưng cũng đầy thách thức. Trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng xuất hiện: CEO lạnh lùng ấy khiến trái tim cô rung động một cách khó hiểu, nhưng cô chưa hiểu tại sao.
Và cô biết rằng, chỉ vài ngày nữa, khi làm việc cùng nhau nhiều hơn, những cảm xúc này sẽ ngày càng rõ ràng. Sẽ có những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn căng thẳng, những thử thách và những hiểu lầm nhỏ, tất cả đều sẽ dẫn cô đến một hành trình vừa lãng mạn vừa đầy học hỏi tại Bright Code.
Buổi tối, Tinh Vy ngồi trong căn hộ nhỏ, nhìn màn hình laptop, xem lại code hôm nay, mỉm cười. Cô biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu – khởi đầu cho công việc, cho sự trưởng thành, và cả cho những cảm xúc lén lút mà cô không thể giải thích với chính mình.
Nhưng trong lòng cô, một quyết tâm mạnh mẽ xuất hiện: Dù khó khăn, dù CEO lạnh lùng và khó gần đến đâu, cô sẽ chứng minh bản thân và… tìm hiểu con người ấy từng bước.
Tinh Vy nhắm mắt lại, hình dung những ngày tiếp theo: những buổi họp căng thẳng, những dự án quan trọng, và cả những khoảnh khắc riêng tư có thể khiến trái tim cô rung động. Cô cảm thấy một nỗi háo hức không thể che giấu: Bright Code không chỉ là nơi làm việc – mà còn là nơi cô sẽ tìm thấy chính mình và… người đàn ông đặc biệt kia.