gặp lại bạn thân thời thơ ấu

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Đông Triều quyết định không đi làm bằng xe riêng. Anh cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ và muốn tránh xa Thanh An càng lâu càng tốt. Anh đã gọi một chiếc xe công nghệ để đến thẳng công ty.

Anh đang đeo tai nghe, chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Thanh An xuất hiện, trên vai vắt chiếc túi xách to.

"Đi đâu đấy, Triều?" Cô hỏi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy len ôm sát màu xanh navy. Nó hoàn toàn kín đáo, nhưng lại tôn lên triệt để đường cong trưởng thành của cô, khiến anh cảm thấy chiếc áo sơ mi của cô ngày hôm qua còn dễ đối phó hơn.

"Đi làm. Tôi đã gọi xe rồi." Triều đáp, cố gắng lảng tránh ánh mắt cô.

"Ồ, xe đó là của tôi đấy." An nhún vai. "Tôi vừa đặt xong. Chúng ta đi cùng tuyến đường. Tiết kiệm chi phí, Triều. Đó là điều mà một CEO nên làm."

Triều nhìn cô chằm chằm. Cô đang nói dối, anh biết. Cô hiếm khi ra khỏi nhà vào giờ này. Nhưng anh không thể làm gì. Anh không muốn tạo ra một cuộc tranh cãi vô bổ ngay trước cửa nhà.

"Thôi được." Triều thở dài, bước ra ngoài.

Chiếc xe nhanh chóng đến nơi. Đó là một chiếc xe hơi 4 chỗ bình thường, nhưng sau ghế tài xế, có một đống hàng hóa lớn (chắc chắn là dụng cụ làm việc của An). Điều này khiến Triều và An buộc phải ngồi sát nhau ở hàng ghế sau.

Đây là điều tồi tệ nhất.

Cả hai ngồi cạnh nhau trong sự im lặng ngột ngạt. Mùi nước hoa tinh tế của An, mùi bạc hà từ kem cạo râu của Triều, và mùi da bọc ghế xe hơi hòa quyện vào nhau, tạo thành một hỗn hợp căng thẳng đến nghẹt thở.

Triều cố gắng ngồi sát vào cửa xe, tạo ra một khoảng cách vật lý tối đa. Nhưng khi chiếc xe phanh gấp ở một giao lộ đèn đỏ, cơ thể anh đột ngột chao đảo về phía cô.

Tay anh vô tình chạm vào đùi cô.

Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, qua lớp vải len mỏng. Nhưng nó là điểm kích hoạt không thể đảo ngược. Triều cảm thấy nơi đó mềm mại và ấm áp hơn anh tưởng tượng.

Triều lập tức rụt tay lại như bị điện giật, mặt anh nóng ran.

"Xin lỗi," anh nói cụt lủn, mắt nhìn thẳng ra cửa sổ.

Thanh An không nói gì. Cô chỉ khẽ thở dài, và Triều có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cô lướt qua tai anh.

"Không sao," An đáp, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại mang một chút khàn đặc khiến Triều cảm thấy bất an. "Là lỗi của tài xế."

Nhưng Triều biết đó không phải là kết thúc. Khi chiếc xe rẽ vào một con phố đông đúc khác, một chiếc xe máy đột ngột cắt ngang đầu xe. Tài xế thắng gấp một lần nữa.

Lần này, Triều không chỉ chạm vào đùi cô.

Anh mất thăng bằng hoàn toàn, cánh tay anh vô tình ôm chặt lấy eo cô, siết cô vào ghế. Phần ngực anh áp sát vào vai và lưng cô. Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Triều có thể cảm nhận được nhịp thở gấp của cô, và mùi hương dừa ngọt ngào từ mái tóc cô gần như làm anh choáng váng.

"Thận trọng chút, cô gái!" Tài xế cau mày từ phía trước.

An từ từ ổn định lại. Triều lập tức thả cô ra, nhưng bàn tay anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và hình dạng của cơ thể cô.

"Tôi... xin lỗi," Triều lắp bắp, giọng anh khô khốc như cát.

Thanh An quay đầu lại. Khuôn mặt cô giờ đây chỉ cách mặt anh vài centimet. Mắt cô to, trong veo và đầy những tia lửa điện.

"Không sao, Triều. Tai nạn thôi."

Cô nói là tai nạn, nhưng ánh mắt cô lại không hề bình thường. Nó thăm dò, hấp dẫn, và đầy vẻ thách thức.

Rồi cô làm một điều khiến lý trí của Triều gần như sụp đổ.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, không phải để đẩy anh ra, mà để chạm vào vai anh. Ngón tay cô hơi cào nhẹ lên lớp vải áo sơ mi, tạo ra một cảm giác nhột nhạt và kích thích chạy dọc sống lưng Triều.

"Dù sao," cô nói khẽ, môi cô hơi cong lên thành một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn. "Tôi nghĩ cậu nên cẩn thận hơn. Kỹ năng giữ thăng bằng của cậu có vẻ rất tệ khi ở gần tôi đấy."

Triều không thể nói được lời nào. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, cảm nhận hơi thở của cô phả vào mặt mình. Anh biết, cô đang chơi đùa với ranh giới, và tệ hơn nữa, anh đang muốn cô chơi tiếp.

Chỉ vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà công ty Triều. Anh gần như nhảy xổ ra khỏi xe, không dám quay lại nhìn cô lần cuối.

"Cảm ơn vì đã đi nhờ," anh nói, giọng anh gần như là một tiếng rên rỉ.

"Không có gì, bạn thân," Thanh An đáp lại, giọng cô đầy vẻ thắng lợi và quyến rũ.

Đông Triều đóng sập cửa xe, quay lưng bước đi. Anh đi nhanh, không dám ngoảnh lại. Anh biết, trong giây phút đó, anh đã không còn coi cô là bạn thân nữa. Anh chỉ thấy cô là sự cám dỗ lớn nhất, và là nguy hiểm mà anh phải né tránh.

Anh đưa tay lên vai, nơi ngón tay cô vừa chạm vào. Làn da anh vẫn còn nóng rực và nhói lên một cách khó hiểu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×