gặp lại bạn thân thời thơ ấu

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đông Triều cố gắng thực hiện kế hoạch mới của mình: Làm việc đến nửa đêm. Anh tin rằng, bằng cách này, anh có thể tránh được Thanh An, giảm thiểu cơ hội va chạm vật lý và cho cả hai thời gian để "hạ nhiệt."

Đến gần mười hai giờ đêm, anh trở về nhà. Toàn bộ tầng dưới chìm trong bóng tối, khiến anh nhẹ nhõm. Anh rón rén lên tầng, mở cửa phòng và bật đèn.

Anh cởi áo khoác, ném mình xuống chiếc ghế bành cũ, cảm thấy kiệt sức. Anh chưa kịp thở ra, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đã vang lên.

Anh biết là ai. Chỉ có một người trong căn nhà này đủ tùy tiện để gõ cửa phòng anh vào giờ này.

Triều miễn cưỡng đứng dậy mở cửa.

Thanh An đứng đó, mặc một chiếc áo nỉ mỏng màu kem rộng thùng thình, tóc buộc hờ. Trên tay cô là một chiếc khay gỗ nhỏ.

"Tôi biết cậu chưa ăn gì," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi, không còn vẻ trêu chọc thường thấy. "Tôi đã nấu mì."

Trên khay là một bát mì trứng gà nóng hổi, nghi ngút khói thơm lừng mùi hành và tiêu. Bên cạnh là một cốc sữa nóng.

"Tôi không cần," Triều đáp, cố gắng giữ giọng lạnh lùng. "Cô nên đi ngủ đi, An."

"Cậu nói dối tệ lắm, Triều," An tiến thêm một bước, đẩy khay thức ăn vào tay anh. Chiếc khay ấm nóng truyền hơi ấm qua tay anh. "Hồi nhỏ, cậu luôn khó chịu khi đói. Và cậu sẽ giấu nỗi khó chịu đó dưới vẻ mặt lạnh lùng. Cậu quên rồi à?"

Sự nhắc nhở về những thói quen cũ, những điều chỉ có hai người biết, luôn là "vũ khí" lợi hại nhất của Thanh An. Nó phá vỡ mọi lớp vỏ bọc trưởng thành mà Triều cố công xây dựng.

Triều thở dài, biết mình không thể chống cự. Anh cầm lấy khay mì.

"Cảm ơn," anh lầm bầm, lùi lại để cô không thể bước vào phòng.

"Này, ít nhất hãy để tôi ngồi cạnh cậu khi cậu ăn chứ?" An nói, nửa đùa nửa thật. "Tôi đã thức để nấu nó mà."

Triều lắc đầu. "Không. Cô về phòng đi."

An không tranh cãi. Cô chỉ nhìn anh với ánh mắt buồn bã và một chút thất vọng. Điều đó khiến Triều cảm thấy tội lỗi hơn cả việc để cô phải nấu mì lúc nửa đêm.

"Thôi được," cô nói khẽ. "Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không ép. Nhưng đừng quên ăn hết đấy. Cậu gầy đi nhiều rồi."

Cô quay đi, nhưng khi vừa bước được hai bước, Triều gọi lại.

"An..."

Cô quay lại ngay lập tức, ánh mắt đầy hy vọng.

Triều cảm thấy hối hận vì sự lạnh nhạt của mình. Anh chỉ vào chiếc ghế gần giường. "Cô... cô ngồi đây. Tôi ăn xong sẽ về phòng."

An mỉm cười, nụ cười này rất chân thật, như cô bé hàng xóm ngày xưa. Cô bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm. Cô không nhìn anh, mà nhìn ra cửa sổ, cho anh không gian riêng.

Triều ngồi xuống giường, bắt đầu ăn mì. Món mì này... nó mang đúng hương vị mẹ anh từng nấu, và cả hương vị của những đêm họ trốn học đi chơi về khuya.

Khi Triều ăn, sự im lặng bao trùm. Đó không phải là sự im lặng căng thẳng như trong xe hơi, mà là sự yên bình quen thuộc của những người đã quá hiểu nhau. Ánh đèn vàng nhạt trong phòng tạo ra một không khí ấm cúng và thân mật kỳ lạ.

Triều ăn hết bát mì trong chưa đầy năm phút. Khi anh đặt đũa xuống, Thanh An quay lại.

"Ngon không?" Cô hỏi, mắt cô ánh lên sự hài lòng.

"Ngon," Triều thừa nhận. "Cảm ơn cô."

Cô đứng dậy, cầm lấy bát đũa. Triều đứng dậy theo, nhưng không gian nhỏ hẹp và sự gần gũi bất ngờ lại xảy ra một lần nữa.

Khi Thanh An quay người để đi ra cửa, vai cô lướt nhẹ qua ngực Triều. Chiếc áo nỉ cô đang mặc mềm mại và ấm áp, tạo ra một cảm giác nhung nhớ mãnh liệt trên da thịt anh.

Triều hít một hơi sâu mùi hương của cô. Lần này, nó không còn là nước hoa, mà là mùi tinh dầu nhẹ nhàng hòa quyện với mùi cơ thể ấm áp sau khi thức khuya. Sự vô tình này lại mạnh mẽ hơn mọi sự cố ý.

An nhận ra sự tiếp xúc này. Cô dừng lại, hơi nghiêng đầu về phía anh, như đang chờ đợi.

"Triều," cô thì thầm, giọng cô chất chứa một điều gì đó khó hiểu. "Nước ấm đang được đun đấy. Tắm rửa rồi ngủ đi. Tôi... tôi về phòng đây."

Cô nhanh chóng bước ra ngoài, để lại Triều đứng giữa phòng. Anh không thể phủ nhận được sự thật: Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô đứng đó, anh đã muốn giữ cô lại hơn bất cứ điều gì.

Anh không cần một căn nhà mới. Anh cần một lý do để không phải tránh cô nữa.

Triều nhìn vào chiếc khay gỗ trống rỗng trên tay, hơi ấm của bát mì vẫn còn đó, và hơi ấm của cơ thể cô vừa lướt qua vẫn còn vương vấn trên ngực anh. Anh biết, Thanh An đang dần xâm chiếm căn phòng, căn nhà, và cả tâm trí anh, từng chút một.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×