Sáng hôm sau, Đông Triều không còn cố gắng lẻn đi nữa. Anh chấp nhận sự thật rằng Thanh An đã biết mọi lịch trình và thói quen của anh.
Khi Triều xuống nhà, An đã đi làm. Cô là nhà thiết kế đồ họa tự do, thường làm việc tại nhà, nhưng hôm nay cô có một cuộc họp quan trọng. Điều đó mang lại cho Triều một chút yên bình cần thiết để tập trung vào công việc của mình.
Anh ngồi làm việc tại phòng ở tầng hai, cố gắng dán mắt vào màn hình máy tính. Đến giữa buổi chiều, một chiếc xe tải nhỏ chở đồ nội thất dừng lại trước cửa nhà.
"Chắc chắn là đồ mới của An," Triều lẩm bẩm. Công việc của cô luôn đòi hỏi cô phải làm mới không gian.
Nhưng rồi, một người đàn ông bước ra khỏi chiếc xe tải. Anh ta cao ráo, mặc áo phông bó sát và có một hình xăm nghệ thuật ở bắp tay. Trông anh ta không giống một nhân viên giao hàng, mà giống một người mẫu đồ nội thất thì đúng hơn.
Và quan trọng hơn, Thanh An đang bước ra đón anh ta.
Cô mặc quần jeans ôm và một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhưng vẫn tỏa ra sức hút không thể chối từ. Cô mỉm cười rạng rỡ, nụ cười mà Triều đã không thấy cô dành cho anh kể từ khi anh về.
Triều tựa hẳn vào cửa sổ, cố gắng không để bị nhìn thấy.
Hai người bắt đầu thảo luận về việc di chuyển đồ đạc. Họ đứng sát nhau, An chỉ trỏ vào bản vẽ thiết kế, và anh chàng kia cúi sát xuống lắng nghe. Khoảnh khắc vai họ vô tình chạm nhau, Triều cảm thấy một cơn nóng giận vô cớ xộc lên.
Họ đang làm gì vậy?
Anh chàng đó cười to, vươn tay xoa đầu Thanh An một cách tự nhiên, như một thói quen thân mật.
Cú chạm đó là giọt nước làm tràn ly.
Triều gần như gầm gừ. Anh không còn nhớ rằng họ chỉ là bạn thân, anh chỉ cảm thấy một sự xúc phạm cá nhân sâu sắc khi thấy người đàn ông khác chạm vào cô bạn thân của mình một cách tự do như thế.
Anh nhanh chóng mở điện thoại, gửi một tin nhắn cho An:
Triều (14:35): Tôi đang ở tầng trên. Có chuyện gì đang xảy ra dưới nhà vậy? Quá ồn ào.
Chỉ vài giây sau, Thanh An ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Triều. Cô thấy anh đứng đó, với khuôn mặt tối sầm và vẻ khó chịu lộ rõ.
An mỉm cười, một nụ cười đầy hiểu ý và thắng lợi. Cô biết anh đang ghen.
Cô quay lại với người đàn ông kia, nói vài câu gì đó. Rồi cô đi thẳng vào trong nhà, để lại anh ta tiếp tục sắp xếp đồ.
Một phút sau, điện thoại của Triều rung lên.
An (14:38): Anh ấy là đồng nghiệp cũ của tôi, Triều. Chúng tôi đang thi công nội thất cho phòng làm việc mới của tôi ở tầng dưới. Xin lỗi vì làm phiền.
An (14:38): Mà sao cậu không xuống chào hỏi? Hay cậu sợ anh ấy sẽ chiếm hết không gian của cậu, như cậu đã từng làm với tôi hồi nhỏ?
Triều nghiến răng. Cô đang biến sự ghen tuông của anh thành một trò đùa về sự cạnh tranh lãnh thổ thời thơ ấu.
Anh gõ một tin nhắn trả lời cứng rắn:
Triều (14:40): Không, tôi không sợ. Tôi đang làm việc. Và đừng để anh ta chạm vào đồ đạc của tôi.
An không trả lời ngay. Triều nhìn xuống. Anh chàng kia đang nhấc một chiếc hộp nặng. Thanh An đột nhiên chạy lại, đặt tay cô lên cánh tay anh ta để giúp đỡ, khiến cơ thể hai người gần như chạm vào nhau hoàn toàn.
Triều cảm thấy một cơn nhói đau khó chịu trong lồng ngực. Cái chạm của người khác thật sự khiến anh tức giận.
Ngay lập tức, điện thoại anh rung lên lần nữa.
An (14:42): Anh ấy tên là Minh. Và anh ấy rất mạnh mẽ.
An (14:43): Nếu cậu không xuống giúp tôi, tôi e là tôi sẽ phải nhờ cậy anh ấy suốt buổi chiều đấy, Triều. 😊
Tin nhắn của cô là một lời khiêu chiến rõ ràng. Cô đang cố tình đẩy anh vào trạng thái chiếm hữu và ghen tuông mà anh không thể kiểm soát.
Đông Triều đấm mạnh vào tường, một tiếng "bịch" khô khốc. Anh biết mình không thể chịu đựng được cảnh tượng này thêm nữa. Anh không phải là một đứa trẻ ghen tị với bạn chơi của cô, nhưng cảm giác muốn độc quyền Thanh An quá lớn, quá dữ dội.
Anh đứng dậy, xé toạc lớp áo sơ mi mỏng trên người.
"Chết tiệt," anh rên rỉ. "Tôi sẽ xuống."
Đây không phải là vì công việc hay vì tiếng ồn. Đây là vì ham muốn.