gặp lại bạn thân thời thơ ấu

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đông Triều xuống tầng dưới với tốc độ nhanh đến mức suýt vấp ngã. Anh không kịp mặc áo khoác, chỉ còn chiếc áo thun đen mỏng bó sát cơ bắp sau nhiều giờ tập luyện. Khuôn mặt anh đanh lại, sự tức giận và ham muốn chiếm hữu hòa quyện, tạo ra một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh.

Khi Triều bước vào phòng khách, Minh – chàng đồng nghiệp cao ráo kia – đang cười rộ lên điều gì đó, tay anh ta hơi nghiêng về phía Thanh An. An cũng đang cười khúc khích, cô dựa lưng vào mép bàn, thả lỏng hoàn toàn.

Khoảnh khắc cả hai người họ nhận ra sự xuất hiện của Triều, tiếng cười vụt tắt.

Thanh An nhìn Triều, đôi mắt cô hơi mở lớn, xen lẫn giữa ngạc nhiên và hài lòng. Cô biết cô đã thành công khi kéo anh xuống.

Minh là người phản ứng trước. Anh ta đứng thẳng dậy, chìa tay về phía Triều với vẻ mặt chuyên nghiệp.

"Chào anh. Chắc anh là Đông Triều, bạn cùng nhà với An. Tôi là Minh, đối tác thiết kế nội thất của cô ấy."

Triều không thèm bắt tay. Anh chỉ nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt anh sắc lạnh như dao cạo.

"Thanh An không phải là 'bạn cùng nhà'," Triều nhấn mạnh từng chữ, giọng anh trầm thấp và đe dọa. "Cô ấy là bạn thân của tôi, và cô ấy sống ở đây."

Minh hơi ngượng nghịu rút tay lại, vẻ mặt anh ta có chút bối rối trước sự thù địch không rõ nguyên nhân này.

Thanh An bước tới, đặt tay lên cánh tay Triều, cố gắng xoa dịu tình hình.

"Triều, bình tĩnh. Minh chỉ đến giúp tôi sắp xếp đồ đạc. Anh ấy không có ý gì đâu."

Chính cái chạm tay của An lại khiến Triều trở nên căng thẳng hơn. Anh quay phắt lại nhìn cô, ánh mắt anh nóng rực và đầy áp lực.

"Và cô cần phải để anh ta chạm vào cô chỉ để sắp xếp đồ đạc sao, Thanh An?" Triều gần như gằn giọng. Anh quên mất sự hiện diện của Minh. Trong khoảnh khắc này, anh chỉ thấy An và ngọn lửa đang cháy trong lòng.

An hiểu rõ sự giận dữ này. Cô biết nó không phải là sự ghen tuông bình thường của một người bạn. Đó là sự chiếm hữu tuyệt đối.

"Anh ta chỉ..." An bắt đầu giải thích.

Triều không cho cô cơ hội. Anh đưa tay ra, siết nhẹ lấy cổ tay cô, đủ mạnh để cô hiểu rằng anh đang nghiêm túc, nhưng không quá đau.

"Đủ rồi," Triều ra lệnh. Anh quay sang Minh, ánh mắt anh tuyên bố chủ quyền một cách rõ ràng. "Minh, cảm ơn anh đã đến. Nhưng cô ấy có tôi. Tôi sẽ lo phần còn lại của công việc."

Minh hiểu ngay tình huống. Anh ta đã nhận ra sự căng thẳng tình dục và sự độc quyền giữa hai người này.

"Được rồi. Tôi hiểu rồi," Minh nói, nhún vai. "Chúng tôi sẽ trao đổi lại qua email, An. Chào hai người."

Minh nhanh chóng rời đi, để lại Đông Triều và Thanh An trong một căn phòng nóng bỏng và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Thanh An thoát khỏi cái siết của Triều. Cô nhìn anh, trong mắt cô không có giận dữ, mà là sự thỏa mãn và thử thách.

"Cậu làm gì thế, Đông Triều?" Cô hỏi, giọng cô nhỏ nhưng đầy uy lực. "Cậu đang hành động như một kẻ vũ phu độc đoán đấy."

"Tôi độc đoán?" Triều bước một bước gần hơn. Hơi thở của anh nặng nhọc và nóng rực phả vào mặt cô. "Tôi độc đoán vì tôi không chịu nổi cái cảnh cô thả lỏng bản thân mình trước mặt một người đàn ông khác? Kể cả khi anh ta là đối tác của cô, cô cũng không cần phải để anh ta chạm vào mình!"

"Và cậu thì có quyền gì để ghen?" An bật lại, giọng cô bắt đầu rung lên vì sự kích động. "Chúng ta là gì của nhau, Đông Triều? Bạn bè? Bạn bè không có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi như thế!"

"Tôi không biết chúng ta là gì!" Triều hét lên, giọng anh khàn đặc. Anh đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, buộc cô phải đối diện với anh. "Nhưng tôi biết, mỗi lần cô cố ý khoe đôi chân đó, mỗi lần cô vô tình chạm vào tôi, hay mỗi lần tôi thấy cô gần gũi với người đàn ông khác... nó khiến tôi phát điên!"

Họ đứng sát nhau đến mức Triều có thể cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim đập loạn của cô qua lớp vải. Sự căng thẳng đã lên đến cực điểm.

Thanh An nhìn thẳng vào mắt anh, không hề sợ hãi. Cô đưa tay lên, không phải để đẩy anh ra, mà để chạm vào cổ anh. Ngón tay cô vuốt nhẹ nơi anh đang căng cứng vì giận dữ.

"Vậy, nếu cậu không biết chúng ta là gì," An thì thầm, giọng cô đầy mời gọi. "Thì hãy để tôi chỉ cho cậu."

Cô nhón chân, kéo đầu anh xuống, và áp môi cô vào môi anh.

Đó không phải là nụ hôn ngây thơ của hai đứa trẻ. Đó là một nụ hôn mãnh liệt, tham lam, chứa đầy sự khao khát bị kìm nén suốt nhiều năm. Nó là sự bùng nổ của cơn ghen tuông, của sự gần gũi ám ảnh, và của tất cả những cảm xúc bị phủ nhận dưới danh nghĩa "tình bạn".

Triều không kháng cự. Anh buông thõng vòng tay đang ôm mặt cô, thay vào đó siết chặt lấy eo cô, kéo cô dán chặt vào cơ thể anh, đáp lại nụ hôn với tất cả sự cuồng nhiệt anh đã cố gắng che giấu.

Ranh giới đã chính thức bị xóa sổ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×