Một tuần trôi qua kể từ lần trò chuyện trong phòng họp hôm đó. Tống Kha Minh không tìm cô, không gửi tin nhắn hay bất kỳ dấu hiệu nào. Nhã Linh thở phào — nhưng trong lòng lại trống rỗng một cách kỳ lạ.
Cô từng nghĩ rằng sau khi gặp lại anh, mọi tổn thương sẽ trỗi dậy như một cơn sóng thần. Nhưng không. Chúng không ồ ạt, mà rỉ rả như những cơn mưa âm ỉ — thấm sâu hơn bất kỳ vết dao nào.
Cô cứ ngỡ mình đã học cách quên. Nhưng rốt cuộc, không phải là quên, mà chỉ là sống chung với một vết thương đã chai sạn.
Buổi chiều hôm ấy, sếp trực tiếp gọi cô đến văn phòng.
“Linh, tuần tới công ty tổ chức hội thảo chiến lược thương hiệu ở Đà Lạt. Em cùng anh Kha Minh đại diện phòng sáng tạo và đối ngoại. Chuẩn bị bài thuyết trình sớm nhé.”
Cô như chết lặng. Trời ạ, công tác chung với Kha Minh? Ở một thành phố lãng mạn như Đà Lạt?
“Dạ... vâng.” Cô đáp, miễn cưỡng.
Vừa ra khỏi phòng giám đốc, cô đã thấy Kha Minh đang đứng tựa bên cửa sổ hành lang, như thể anh đã nghe hết cuộc nói chuyện.
“Anh nghĩ... Đà Lạt sẽ là nơi tốt để mình nói chuyện thêm. Không áp lực công việc, không ánh nhìn của người khác. Chỉ là... hai người đã từng yêu nhau.”
Nhã Linh cắn môi. Cô biết mình không có đường lui.
Chuyến xe đến Đà Lạt lăn bánh vào sáng sớm thứ Sáu. Trời thành phố sương mù vẫn mờ ảo như những năm xưa họ từng đến đây trong một chuyến du lịch kỷ niệm ngày quen nhau. Ký ức ùa về như những lát cắt sắc lẹm.
Trên xe, cả hai ngồi cách nhau một ghế. Cô nhìn ra cửa sổ, tay mân mê cuốn tài liệu. Nhưng tâm trí lại trôi dạt đâu đó — về những ngày ngồi sau lưng anh trên chiếc xe máy, gió lạnh hôn lên má và bàn tay anh siết chặt tay cô không buông.
Anh đưa cho cô chiếc khăn choàng cổ.
“Đà Lạt vẫn lạnh như vậy. Em hay quên mang áo ấm.” Giọng anh ấm như sương mai.
“Anh không cần phải quan tâm nữa.” Cô đáp, nhưng tay vẫn nhận lấy chiếc khăn.
Cô ghét bản thân vì sự mềm yếu đó.
Buổi tối, sau khi kết thúc phần họp nhóm nội bộ, Nhã Linh đi bộ quanh khách sạn để xua tan sự ngột ngạt.
“Muốn đi dạo không?” Giọng anh vang lên từ phía sau.
Cô quay lại. Gió làm tóc cô bay nhẹ, vạt áo khoác mỏng khẽ tung.
“Chỉ là một vòng thôi.” Cô nói, như thể đang cho mình một lý do để chấp nhận.
Hai người bước chậm trên con đường quanh hồ Xuân Hương. Trăng lấp ló sau rặng thông, in bóng lên mặt nước lăn tăn. Không gian yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy cả nhịp tim của nhau, nếu đủ dũng cảm để lắng nghe.
“Anh từng nghĩ... nếu em chỉ hỏi một câu, ‘Tại sao?’, anh sẽ có cơ hội giải thích.”
“Em không đủ can đảm để hỏi. Em sợ câu trả lời sẽ tàn nhẫn hơn cả im lặng.” Cô đáp.
“Anh sai vì không đuổi theo em đến tận cùng. Nhưng em cũng không cho anh cơ hội để sửa sai.”
Cô dừng lại. Đôi mắt long lanh ánh nước.
“Vì anh là quá khứ mà em cố quên. Là tất cả những gì khiến em tin rằng tình yêu chỉ là trò lừa bịp.”
Kha Minh tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là hơi thở.
“Nhưng em vẫn yêu anh, đúng không?”
Cô im lặng. Môi khẽ run, tim loạn nhịp.
“Dù chỉ một phần nhỏ. Em vẫn yêu anh.”
Nhã Linh quay đi, nhưng nước mắt đã phản bội cô.
“Yêu một người không có nghĩa là có thể ở lại bên người đó.” Giọng cô nghèn nghẹn.
Anh không nói gì thêm. Chỉ đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.
“Vậy thì, nếu em cho phép... để anh yêu em lại từ đầu. Không áp lực, không kỳ vọng. Chỉ là... đi bên cạnh em, từng bước.”
Gió lạnh luồn qua vai áo, nhưng cô cảm thấy lồng ngực mình ấm hơn bao giờ hết.
Đêm đó, cô không ngủ được.
Nằm trong phòng khách sạn, nhìn ánh đèn ngoài ban công phản chiếu lên trần, Nhã Linh cứ trằn trọc mãi.
Có lẽ trái tim cô chưa bao giờ hết yêu anh. Chỉ là cô đã dùng nỗi đau để khóa nó lại.
Và giờ, anh đến, lặng lẽ tra đúng chiếc chìa.